Mơ màng thức giấc, Lâm Nghiên Hy cảm nhận bản thân đã ngủ một giấc dài, dài đến mức lúc tỉnh không rõ hiện tại đang là đêm hay ngày.
Duy nhất cảm giác cô rõ nhất là toàn thân vô lực, mi mắt nặng trĩu không mở lên nổi.
Hơi nóng mang theo hương vị nam tính phả trên mặt Lâm Nghiên Hy, chỗ gần khóe miệng cô bỗng có một thứ mềm mại chạm vào rồi từ từ rời ra.
Mãi một lúc sau khi Kiều Lục Nghị đi làm thì Lâm Nghiên Hy mới thức giấc hoàn toàn.
Ngay khi vừa mở mi mắt, khung cảnh màu đen trước mắt Lâm Nghiên Hy trở nên mờ ảo, còn len lỏi chút ánh sáng bên ngoài tấm rèm xám.
Cảm xúc trong lòng Lâm Nghiên Hy trở nên hỗn loạn, cô vội ngồi bật dậy, hướng tầm mắt ra phía có ánh sáng, bàn tay run rẩy vì kích động của cô giơ lên trước mắt kiểm tra, dù còn rất mờ nhưng quả thật đã nhìn thấy chút ánh sáng ít ỏi.
“Thiếu phu nhân, chị thức rồi sao, em vừa định gọi chị dậy ăn sáng, ông chủ dặn qua nay chị chưa ăn gì nên gọi chị dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp.”
Tuệ Mẫn từ ngoài vào vừa thấy Lâm Nghiên Hy ngồi trên giường quay lưng về hướng cửa liền hào hứng lên tiếng nói.
Khi cô nàng chạy đến trước mặt liền thấy con ngươi của Lâm Nghiên Hy chuyển động nhìn trực tiếp vào mình.
Cô nàng bị Lâm Nghiên Hy làm cho giật mình, vừa sợ vừa vui mừng, vội hỏi: “Thiếu...!thiếu phu nhân, mắt chị...”
Lâm Nghiên Hy mỉm cười, mi mắt chớp nhẹ một cái: “Chị thấy được ánh sáng rồi, mặc dù chưa rõ hình thù trước mắt.”
“Thật sao?” Tuệ Mẫn lên cao giọng kích động, tay chân múa may phấn khích: “Để em báo với ông chủ!”
“Đừng.” Lâm Nghiên Hy mở lời ngăn cản, thái độ bình tĩnh đến kỳ lạ: “Có lẽ vẫn phải châm cứu thêm vài lần nữa, khoan hãy nói cho anh ấy biết, nhỡ như...!cũng sẽ không khiến anh ấy thất vọng.”
“Dạ.”
Hiểu nỗi lo của Lâm Nghiên Hy, Tuệ Mẫn thu lại dáng vẻ nghiêm túc, đỡ cô xuống giường vào trong vệ sinh cá nhân, sau đó giúp cô quấn băng gạc quanh mắt.
Thời điểm này đối với mắt của Lâm Nghiên Hy mà nói rất nhạy cảm, không chỉ cô mà Tuệ Mẫn cũng phải thận trọng.
Sau khi dùng bữa sáng, Lâm Nghiên Hy cùng Tuệ Mẫn ra vườn, thời tiết hôm nay rất chiều lòng người, không khí vô cùng thoáng đãng, mát mẻ.
Nghĩ đến việc mắt sắp nhìn thấy lại, tâm tình trong lòng Lâm Nghiên Hy cực kỳ thoải mái và dễ chịu.
Thu hoạch một số rau củ, Lâm Nghiên Hy mang vào nhà rửa sạch, chế biến sẵn để buổi chiều nấu cơm tối mang đến sòng bạc cho Kiều Lục Nghị.
Nhưng nghĩ đến sòng bạc, cô bỗng nhớ đến chuyện đêm qua, mặt mũi đột nhiên nóng bừng lên vì xấu hổ.
Buổi chiều chuẩn bị đến sòng bạc, Thư Lê nhìn thấy những món đạm bạc của Lâm Nghiên Hy chuẩn bị cho Kiều Lục Nghị liền sinh ra phản đối, không ngần ngại mà