Tại nhà hàng bốn sao gần sòng bạc, lúc Kiều Lục Nghị cùng Hàn Mạt và A Lãng đến phòng ăn riêng hẹn trước thì Từ Di Nhiên và A Nhĩ cũng đã có mặt.
Năm người lâu ngày mới hội tụ lại, khoảng cách giữa cấp trên và cấp dưới hầu như không còn nữa.
Mãi cho đến khi đồ ăn và rượu được dọn lên, bầu không khí trong phòng vẫn vô cùng im lặng.
A Nhĩ là người nói nhiều nhất sau cùng cũng không thể ngồi yên mà chủ động lên tiếng trước: "Ông chủ, đột nhiên họp mặt...!có chuyện gì sao? Em không có vợ, không góp ý được gì đâu."
"Hay là anh chọc giận Nghiên Hy?" Từ Di Nhiên hào hứng chen lời: "Con bé từng là đệ tử của em đấy, có cần em nói giúp không? Tiền thưởng gấp bốn là được."
Mỗi lần ở chung chỗ với Từ Di Nhiên và A Nhĩ thì y như rằng Kiều Lục Nghị bị đau đầu.
Anh xoa xoa thái dương, nhàn nhạt cất tiếng: "Không phải chuyện của tôi."
Sự tập trung trong phòng lúc này chuyển từ Kiều Lục Nghị sang Hàn Mạt và A Lãng.
A Nhĩ như có tâm linh tương thông với A Lãng, rất nhanh đã nhận ra tình hình.
Hàn Mạt và A Lãng ngồi cạnh nhau, động tác đồng bộ đến kỳ lạ, thẳng lưng cùng lúc, cầm ly nước một lúc, thậm chí nhìn kỹ còn có cảm giác cả hai có tướng "phu phu".
Điều đáng quan tâm ở đây là bộ dáng trầm mặc cùng chiếc cổ đầy vết đỏ kia của A Lãng đều thu vào tầm mắt A Nhĩ, cậu nghiêm túc dò hỏi: "Anh, có chuyện gì với anh vậy? Trên cổ anh chắc không phải là dị ứng hay muỗi đốt đâu, đúng không?"
Tuy đã làm mẹ một con, Từ Di Nhiên vẫn không bỏ được dáng vẻ "nữ lưu manh", cô nhếch môi cười gian, như thừa đoán được mọi chuyện từ rất lâu, trực tiếp lên tiếng phủ đầu: "Chỉ có thế thôi à, lúc A Nhĩ đến với Tu Kiệt còn lắm chuyện phiền phức hơn.
Ông chủ không phản đối mới hẹn gặp, hai người ngại cái gì chứ?"
"Chị à..." A Nhĩ kinh ngạc tròn mắt, nghe Từ Di Nhiên ám chỉ cũng hiểu ra mọi chuyện.
Cậu nhìn sang A Lãng rồi lại nhìn sang Hàn Mạt, hồi hộp hỏi: "Thật...!thật sao? Hai người cũng..."
"Kh..."
"Đúng vậy!"
Hàn Mạt lên tiếng cắt ngang lời A Lãng muốn phủ nhận, không ngờ lại khiến cậu nổi giận đánh vào bắp tay anh, trong lúc nóng ruột buột miệng lỡ bật ra suy nghĩ trong lòng: "Anh không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho ông chủ chứ!"
"Tôi không vấn đề." Kiều Lục Nghị bất ngờ góp lời.
Trước những ánh mắt có ngạc nhiên, có mong mỏi chờ đợi, anh từ tốn nói tiếp: "Tôi trọng dụng người tài, không trọng dụng kẻ làm đẹp mặt thay tôi.
Huống chi, cho dù tôi phản đối, bạn nhỏ nhà tôi cũng sẽ không để yên nếu tôi cấm cản hạnh phúc thuộc về anh em tốt của cô