Sau khi trở về biệt thự, Lâm Nghiên Hy liền đi tìm Thư Lê đầu tiên.
Lần trước Kiều Lục Nghị để Thư Lê xử lý kẻ tấn công Lâm Nghiên Hy trước siêu thị, cô thừa nhận mình từng nghi ngờ anh nghĩ cho cô ta, nhưng giờ đây lý do thật sự phía sau cô có thể hiểu được.
Kiều Lục Nghị cố tình để Thư Lê xử lý những kẻ có âm mưu ám sát, mục đích chính là để xem phản ứng cùng cách xử lý của cô ta.
Đồng đội cũng có thể ra tay sát hại, con người vô ơn đó của Thư Lê một chút cũng không đáng tin tưởng.
Lần này Kiều Lục Nghị chặn đầu trước phải giữ mạng của tên chơi nhạc kia để lấy lời khai, trọng trách lấy lời khai lại do Thư Lê chịu trách nhiệm.
Trong phòng khách của biệt thự chính, Lâm Nghiên Hy sau khi cho người gọi Thư Lê thì năm phút sau cô ta cũng có mặt.
Nhìn dáng vẻ mặt bằng không bằng lòng của Thư Lê, Lâm Nghiên Hy lười diễn kịch, trực tiếp hỏi thẳng: "Hung thủ đã khai ra kẻ chủ mưu chưa?"
"Chưa." Thư Lê đáp gọn lỏn.
Tuệ Mẫn đứng gần đó lườm nguýt Thư Lê, có cơ hội liền bắt bẻ: "Đây là thái độ khi nói chuyện với bà chủ sao? Trước mặt ông chủ vâng vâng dạ dạ, không có liền trở mặt."
"Liên quan gì đến cô?" Tâm tình Thư Lê không tốt mà bật lại, ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng đã sớm sôi sục khi kế hoạch liên tục thất bại, nhất là vấn đề người của cô ta chưa có ai trốn thoát khỏi tay Kiều Lục Nghị.
"Đúng, không liên quan đến tôi, nhưng tôi chướng mắt thì nói, cô làm gì được tôi?" Tuệ Mẫn liếc xéo, hất mặt khiêu chiến.
Hai người trước mặt cự qua cự lại, Lâm Nghiên Hy thở dài một hơi, bình tĩnh cắt ngang: "Được rồi, chuyện này tôi sẽ đích thân xử lý."
"Hả? Thiếu phu nhân, ông chủ sẽ không đồng ý đâu!" Tuệ Mẫn vội chạy đến gần, mặt mày nghiêm trọng ngăn cản.
Biểu cảm Lâm Nghiên Hy không nóng không lạnh, trong ánh mắt lại phủ đầy sự hiếu chiến, ẩn ý đáp: "Chị muốn biết, kẻ chủ mưu đứng sau là đang nhắm vào Lục Nghị, hay đang nhắm vào vị trí Nhị thiếu phu nhân này."
Lâm Nghiên Hy vừa dứt lời, ánh mắt Thư Lê lập tức lạnh đi.
Rời khỏi biệt thự đến căn cứ tại khu huấn luyện của Kiều gia, kể từ lúc mắt Lâm Nghiên Hy bị thương cho đến khi hồi phục, đây là lần đầu tiên cô trở về.
Mọi thứ vẫn như trước đây không hề thay đổi, chỉ là không ai còn gọi cô thân thiết bằng tên, họ giờ đây đều gọi cô bằng danh xưng Nhị thiếu phu nhân đắt giá kia.
Đi qua nhiều ngõ ngách trong khu huấn luyện, cuối cùng cũng đến tầng hầm "địa ngục trần gian" của Kiều gia.
Những người dẫn đường mở cửa cho Lâm Nghiên Hy xuống tầng hầm, theo sau là Tuệ Mẫn và Thư Lê.
Bên trong căn hầm tối bị chặn bởi hai lớp cửa thép dày kiên cố, người đàn ông chơi nhạc nằm gục trên chiếc giường sắt, từ đầu đến chân đều bị đánh đến bê bết máu, không nhìn rõ mặt mũi.
Lâm Nghiên Hy bước vào phòng giam, chợt xoay đầu đề nghị: "Mọi người ra ngoài hết đi, tự tôi sẽ tra khảo anh ta."
Ai nấy lưỡng lự