“Có chuyện gì vậy?” Đường Minh Kỷ nói mấy câu với Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ lại không nói lời nào, anh ta liền quay sang nhìn cô, ân cần hỏi.
Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn anh ta, sau vài giây mới định thần lại, nhẹ nhàng đáp: “Không có gì đâu, chỉ là hơi khó chịu thôi.”
Kiều Phương Hạ không nói, Đường Minh Kỳ không hỏi thêm nữa.
Tận đến lúc cả hai trở lại phía dưới của Khu chung cư Đông Thanh, Kiều Phương Hạ cũng không nói thêm lời nào.
Đường Minh Kỷ vừa dừng xe, cô liền cầm túi xách, mở cửa bước xuống xe.
“Hay là tôi tiễn cô lên?” Đường Minh Kỷ thấy bước chân cô có chút bất ổn, liền xuống theo, hỏi cô.
“Không cần đâu, anh đi nhanh đi, muộn rồi” Kiều Phương Hạ vội vàng đáp.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, Đường Minh Kỷ chỉ cảm thấy không thể hiểu được, vừa rồi ở nhà họ Đường vẫn còn tốt lắm, cũng không biết có chuyện gì.
Hay là King lại giao cho cô nhiệm vụ khẩn cấp gì? Đường Minh Kỷ gãi đầu nhìn Kiều Phương Hạ đi qua bụi hoa ở chỗ rẽ, khuất bóng rồi mới lên xe trở về.
Kiều Phương Hạ vừa đi vừa lấy thẻ ra vào trong túi, vừa chạm tay vào chiếc thẻ, một đoạn quần vest đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô.
Cô dừng lại, ngước mắt lên nhìn Lê Đình Tuấn đang đứng trước mặt cô không xa.
Từ trước đến nay Lê Đình Tuấn luôn luôn mặc vest phẳng phiu, quần áo đầu tóc chỉnh tề tỉ mỉ, nhưng lúc này, áo vest của anh mở ra, không đeo cà vạt, áo sơ mi trắng cũng cởi hai cúc đầu, vài cọng tóc mất trật tự trên trán rủ xuống dưới.
Ngay khi hai người nhìn nhau, khóe miệng Lê Đình Tuấn gợi lên một độ cong mỉa mai.
“Nghe nói hôm nay vợ tương lai của Đường Tiêu đã làm ầm ĩmột trận ở Trung tâm thương mại Universal”
“Điệu bộ cũng lớn nhỉ.”
Trong lòng Kiều Phương Hạ lập tức “lộp bộp” một tiếng, vội vàng giải thích: “Không phải, chuyện buổi chiều.” Mới nói được mấy chữ, Lệ Đình Tuấn