Ông cụ nhà họ Lệ nói xong, quát quản gia Lệ và Vô Nhật Huy đang chờ bên ngoài cửa: “Truyền lợi cho tôi! Từ hôm nay, không ai được phép nhắc đến Kiều Phương Hạ trước mặt Lệ Đình Trung! Coi như cô ta đã chết rồi! Nhà họ Lệ không gánh nổi cái người này!”
Lệ Đình Tuấn nghe vậy bỗng nhiên thấp giọng cười nhạo vài tiếng.
Ông cụ nhà họ Lệ không khỏi nhíu mày: "Con cười cái gì? Chẳng lẽ ông nói không đúng sao?”
Lệ Đình Tuấn thở dài, thả chai nước khoáng trong tay xuống, đưa mắt nhìn ông cụ nhà họ Lệ, ánh mắt thêm vài phần lạnh lùng tàn ác.
“Mấy năm nay ông dung túng cho bên ngoài đồn đãi về chuyện Đình Trung sinh ra, hướng dư luận về phía Tô Minh Nguyệt, cũng không cho phép người nhà họ Lệ nhắc đến tên của Kiều Phương Hạ.
Chẳng phải là không muốn người bên ngoài biết được Đình Trung là do Kiều Phương Hạ sinh ra hay sao?”
“Thực sự ông đã làm được vô cùng hoàn hảo” “Nhưng hi vọng ông có thể tiếp tục cố gắng hơn.” “Con.." Sắc mặt ông cụ nhà họ Lệ lập tức tái xanh.
Lệ Đình Tuấn không đợi ông cụ nói xong, nhàn nhạt nói: “Con rất mệt, ngày mai còn phải ra nước ngoài họp, con muốn nghỉ ngơi.
Đã gần chín giờ rồi, đến lúc Đình Trung đi ngủ rồi, ông cứ tự nhiên nhé”.
Nói xong, cầm lấy ảnh chụp trên bàn, hung hăng xé thành hai nửa, trực tiếp ném vào thùng rác trong phòng bếp.
Anh coi ông cụ nhà họ Lệ như không tồn tại, xoay người mở cửa, ôm Đình Trung ở dưới đất đi lên lầu, để lại một lưng cho bên dưới.
Kiều