Cô mím chặt môi, trong bóng tối lờ mờ chỉ cảm thấy bàn tay của Lê Đình Tuấn đang bao phủ lên.
Ở đây còn có những người khác, nếu bị ai đó nghe được động tĩnh, hoặc bị Tô Minh Nguyệt hay Đình Trung bắt gặp, kết quả thế nào Kiều Phương Hạ cũng không muốn nghĩ đến.
Cô không khỏi nhắm mắt lại, vài giây sau mới nói nhỏ: “Đi vào phòng có được không?” Dù sao thì cũng chạy không thoát.
Ít nhất có thể đổi một nơi làm cô thoải mái hơn.
“Mở mắt ra nhìn tôi!” Tuy nhiên, giây tiếp theo, anh lại ghì chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, cắn răng nói với cô.
Kiều Phương Hạ thở không ra hơi, buộc phải mở mắt nhìn Lê Đình Tuấn.
Hơi thở của anh quyện với mùi rượu nồng nặc, xông vào mũi cô.
Ngón tay cái của anh đè vào môi dưới của cô, đôi mắt đỏ rực, trầm giọng hỏi: “Bọn họ đã chạm qua chỗ này chưa?”.
“Không có.” Kiều Phương Hạ cố hết sức lắc đầu.
Lệ Đình Tuấn cúi đầu, hung hăng cắn môi cô.
Anh buông lỏng bàn tay đang siết chặt cổ cô, lúc này Kiều Phương Hạ mới có thể thở được.
Đôi môi của Kiều Phương Hạ bị anh chặn lại, hơi thở nóng bỏng của anh phả ra khắp nơi, gần như khiến cô hít thở không thông.
“Còn ở đây thì sao?” Lê Đình Tuấn hạ tay xuống một chút, tiếp tục cắn môi cô hỏi.
Kiều Phương Hạ hít một ngụm khí lạnh, bị anh giam dưới người, không còn nơi nào để trốn.
“Nói đi!” Lê Đình Tuấn cau mày, lạnh lùng nói.
Kiều Phương Hạ nhìn vẻ mặt tàn bạo của Lê Đình Tuấn, trái tim dần dần nguội lạnh.
Sau một vài giây, nhỏ giọng đáp lại: “Không có”
Trong mắt Lệ Đình Tuấn, cô là một người phụ nữ thấp hèn ai cũng có thể làm chồng được sao?
Nếu không, làm sao anh có thể hỏi như vậy? “Kiều