“Kiều Phương Hạ " Anh bóp cằm cô, cau mày.
“Đình Tuấn!” Ngay lúc này, một giọng nói nức nở đột ngột vang lên từ ngoài cửa: “Đình Tuấn, anh có ở đó không?! Nếu có mời ra ngoài một lát được không?”
“Cục Hàng hải nói có tin tức của Thanh Hào! Đình Tuấn!”
Tên của Tổng Thanh Hào khiến cho Kiều Phương và Lê Đình Tuấn đang ngồi trên ghế sô pha đồng thời cứng đờ cả người.
Lệ Đình Tuấn lập tức buông Kiều Phương Hạ ra, đứng dậy vội vàng mặc quần áo vào.
Kiều Phương Hạ kéo chăn ở bên sang, che người mình lại, nhìn chằm chằm về phía bóng lưng Lê Đình Tuấn và cánh cửa.
Ở bên ngoài là Tô Minh Nguyệt.
Kiều Phương Hạ còn cho rằng Tô Minh Nguyệt đang ngủ trên lầu.
Mẹ Trần ở trong phòng của người giúp việc cũng bị âm thanh bên ngoài đánh thức, lập tức khoác quần áo đi ra, nhìn thấy Lê Đình Tuấn đang đứng trong phòng khách, bà vô cùng kinh ngạc, vừa bật đèn vừa nói: “Cậu hai, cậu vừa đi đâu vậy? Sao không.”
Vừa nói được một nửa, lại trông thấy Kiều Phương Hạ đang ngồi trên ghế sô pha, hai người nhìn nhau, lời nói ra được một nửa lập tức im bặt.
Kiều Diệc Phàm lập tức quấn chặt chăn, miễn cưỡng cười với bà, nhẹ giọng gọi là một tiếng: “Bà Trần”.
Bà Trần sững sờ hồi lâu, sau đó gật đầu gọi: “Cô chủ”
“Người của Cục Hàng hải vừa gọi cho em, Đình Tuấn...!Ở bên ngoài Tô Minh Nguyệt vẫn còn đang khóc lóc nói, nghe chừng cảm xúc có vẻ suy sụp.
Lệ Đình Tuấn nhanh chóng cài cúc áo sơ mi, nhưng lại nhìn về phía Kiều Phương Hạ với vẻ mặt phức tạp.
Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn nhìn nhau, sau đó cô rũ mắt, dời ánh mắt sang nơi khác.
“Đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi đi” Lê Đình Tuấn mặc quần áo xong, suy nghĩ vài giây rồi nói nhỏ với bà Trần.
Kiều Phương Hạ không muốn ở