Bà Trần là người nhà họ Lệ, lẽ ra bà không nên nói gì với Kiều Phương Hạ, nhưng nhìn thấy sự đau khổ của Lệ Đình Tuấn, bà cũng cảm thấy rất khó chịu.
Bà suy nghĩ một lúc, lấy từ trong người ra một phong thư và hai bức ảnh bị xé hư, đặt chúng vào tay Kiều Phương Hạ.
Sau khi bị chúng Lê Đình Tuấn vứt đi, bà Trần luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ nên vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Kiều Phương Hạ cầm trên tay nhìn kỹ một chút, có lẽ là lúc buổi chiều Đường Minh Kỳ đón cô đến nhà họ Đường thì có người ở đằng xa chụp được.
Bảo sao Lê Đình Tuấn lại nổi giận.
Bảo sao Đường Minh Kỷ nói không cho phép nhân viên cửa hàng tiết lộ tin tức nhưng vẫn bị Lê Đình Tuấn biết được.
Cô lật qua lật lại phong thư mấy lần, nhìn thấy một dấu ấn nho nhỏ ở góc: “Dành riêng cho Phi Điểu”.
Phi Điểu là tên một hãng truyền thông trong nước, có quy mô không hề nhỏ, khá nổi tiếng vì đã từng tuồn ra một số tin tức gây sốc về các ngôi sao lớn.
Tuy Đường Minh Kỷ là CEO của một công ty giải trí, nhưng rốt cuộc cũng không phải là một ngôi sao đóng phim, độ phổ biến cũng không cao.
Anh ta có một địa vị xã hội nhất định, hầu hết người bình thường không đủ khả năng để chọc đến anh ta.
Cho nên không thể có một phóng viên liều lĩnh như vậy, mạo hiểm chụp ảnh anh ta.
Cô thì càng không cần phải nói, sau khi về nước đã quay vài bộ phim, các phóng viên sẽ không hứng thú với một diễn viên tuyến mười tám giống như cô.
Trừ khi có người cố tình bán ảnh cho Phi Điểu.
"Bà Trần, bà có biết giá cả của các loại tin tức giải trí trong ngành như nào không?” Kiều Phương Hạ trầm tư hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn bà Trần.
"Cái này cũng không cố định.
Nó còn phụ thuộc vào giá trị của bản thân tin tức, nhưng tôi nghe họ nói rằng nó có vẻ cũng không đắt lắm.
Tầm từ ba trăm triệu đến ba tỷ là bình thường đấy”.
Kiều Phương Hạ