Lệ Đình Tuấn nhận thấy ánh nhìn chăm chú của cô, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Trong nháy mắt khi ánh mắt hai người chạm nhau anh nhỏ giọng hỏi câu: "Uống nước không?"
Anh còn đang họp, Kiều Phương Hạ liếc nhìn màn hình máy tính của anh không lên tiếng.
Lệ Đình Tuấn bỗng dưng tháo tai nghe xuống, đứng dậy mang một chiếc bình giữ ấm màu hồng nhạt giúp cô rót một ly nước ấm, đặt trên tủ đầu giường.
Kiều Phương Hạ không uống, anh dừng lại vài giây, cầm lấy ly nước đưa tới bên miệng cố nhẹ giọng nói: "Sức chịu đựng của tôi có giới hạn.
"
Đặc biệt là khi ở cùng Kiều Phương Hạ.
Hai phút Lệ Đình Tuấn rời đi bên kia video trong văn phòng đã bắt đầu hỗn loạn.
Lúc Lê Đình Tuấn đứng dậy không để ý đã làm máy tính lệch một góc, bên kia video có thể thấy được góc nhìn ở đầu giường Kiều Phương Hạ.
"Cái ly màu hồng nhạt, có thấy không?"
"Mắt chúng tôi cũng không phải mù! Các người có thấy mái tóc dài không!"
"Có chút dài, màu nâu tóc hơi quăn, hình như không phải là cô Tô với cô Kiều đâu nhỉ?"
"Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là tổng giám đốc tự mình giúp cô ấy rót nước! Còn đút cho cô ấy uống!"
"Đáng tiếc tổng giám đốc đã tháo tai nghe xuống nên không nghe giọng được, bằng không còn có thể đoán một chút rốt cuộc là ai"
Kiều Phương Hạ uống lên ngụm nước, nhìn Lê Đình Tuấn nhỏ giọng nói: "Tô có thể chăm sóc mình được, anh không cần ở bệnh viện chăm sóc tối đầu.
Hoặc là kêu bà Trần! "
"Tôi muốn làm cái gì, không cần cô sắp xếp dùm" Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói xong thì nhẹ giọng nói.
Kiều Phương Hạ nâng mắt nhìn anh, trong lòng vô cùng phiền muộn, anh không sợ Tô Minh Nguyệt biết sẽ ghen sao?
"Bây giờ chắc là lúc cô Tô đang cần anh phải không?" Cô bình tĩnh hỏi ngược lại.
Vừa dứt lời hạ Lê Đình Tuấn trực tiếp nắm cầm