Hơn nữa Kiều Phương Hạ là thật sự hơi mắc tiểu, truyền nước nhiều như vậy, còn ăn cháo trắng, lại uống nước nữa, bụng nhỏ của cô đã trưởng đến khó chịu.
Cô thẹn quá thành giận bắt lấy tay của Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn dừng lại ngước mắt nhìn phía cô, đáy mắt anh hơi lóe.
"Tôi muốn đi vệ sinh." Mặt cô càng thêm đỏ, căng da đầu thấp giọng nói với anh: "Tôi kêu y tá đến"
"Không cần phiền y tá." Anh dừng một chút rồi thấp giọng trả lời.
Kiều Phương Hạ há miệng thở dốc, ngay sau đó nhíu mày nói: "Tôi không muốn nói giỡn với anh!"
"Tôi giống như đang nói giỡn với cô sao?" Lệ Đình Tuấn hỏi lại.
Kiều Phương Hạ mau tức nghẹn lời, cắn chặt rặng, ước gì có thể đẩm một phát khiến cho Lệ Đình Tuấn chóng mặt!
Có tiếng bước chân truyền đến ngoài cửa hẳn là y tá đang đi kiểm phòng.
Kiều Phương Hạ ngước mắt thấy anh sáng lập lòe xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào, ngay sau đó sốt ruột kêu một tiếng: "Y tá!"
Lê Đình Tuấn nghe tiếng y tá vặn chốt cửa bên ngoài thì cong khóe môi, buông Kiều Phương Hạ đứng dậy đi đến một chỗ tối, cách cửa mặc quần áo.
Kiều Phương Hạ run rẩy được y tá dìu đi đến nhà vệ sinh, sau lưng cô đã chảy mồ hôi ròng ròng.
"Tại sao không rung chuông sớm hơn?" Ngữ khí của y tá mang theo vài phần trách cứ.
Kiều Phương Hạ thật ra cũng muốn rung chuông sớm hơn chút.
Lúc cô bước ra từ nhà vệ sinh trở lại giường bệnh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Thấy Lệ Đình Tuấn đã mặc quần áo xong, cà vạt cũng thắt, cô đoán anh sắp đi thì càng thấy nhẹ nhõm hơn.
Lệ Đình Tuấn quay đầu lại thấy vẻ mặt cô như trút được gánh nặng, hình như cô rất vui vẻ khi anh rời khỏi đây.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, sắc mặt của Lê Đình Tuấn đanh lại.
"Vô Nhật Huy sẽ ở lại chăm sóc cô." Anh nhìn chằm chằm Kiều Phương