Chắc hẳn đây mới chính là lý do tại sao hôm nay, Kiều Diệp Ngọc lại đến tìm cô nói mấy chuyện này.
Cô lơ đễnh cầm lấy chai nước từ trong tay Kiều Diệp Ngọc, vừa định uống một ngụm thì liếc thấy Kiều Diệp Ngọc đang dán mắt nhìn chằm chằm vào động tác uống nước của CÔ.
Kiều Phương Hạ đã từng học về ngành tâm lý học và tội phạm học, cho nên có thể dễ dàng nhìn ra một vài biểu cảm nhỏ đại biểu cho điều gì.
Chai nước này có vấn đề.
Cô bình tĩnh nhấp hai ngụm, sau đó đặt nước sang một bên.
Kiều Diệp Ngọc trông thấy Kiều Phương Hạ đã uống nước, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: "Em nghĩ rằng thực ra đứa nhỏ này không làm gì sai cả, thằng bé mà có sai thì cũng chẳng qua chỉ là sai lầm khi sinh ra trong nhà họ Lệ vào ngay đúng khoảng thời gian đó mà thôi.
Em không có thành kiến gì với Đình Trung, nhưng Tô Minh Nguyệt thực sự là quá độc ác"
"Cô ta đưa chuyện của em lên hot search, hủy hoại hết cả tương lai của em!"
"Em nghe nói cách cô ta đối xử với chị cũng chẳng được tốt đẹp gì, còn gây chuyện với chị nữa, đúng không? Cô ta đã bảo Chu Tố My bắt nạt chị ở đoàn làm phim à?"
Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn thẳng vào Kiều Diệp Ngọc, gật gật đầu.
Đúng lúc này, ánh mắt của Kiều Phương Hạ bỗng nhiên hiện lên nỗi hốt hoảng, cô giơ tay ấn mạnh lên huyệt thái dương của mình.
“Chị cảm thấy không thoải mái sao?” Cặp mặt của Kiều Diệp Ngọc nhìn cô chằm chằm, cất lời hỏi cô.
Kiều Phương Hạ không lên tiếng đáp lại, xoay người loạng choạng đi về phía phòng vệ sinh.
Khóe miệng Kiều Diệp Ngọc nhếch lên, nở một nụ cười mỉa mai.
Cô ta không ngờ rằng loại thuốc mà ông cụ nhà họ Lệ đưa cho cô ta tuy là không thể nào cho Lê Đình Tuấn.
dùng, nhưng nó lại có tác dụng trên người Kiều Phương Hạ.
Cô ta đi theo phía sau Kiều Phương Hạ, còn giả vờ tốt bụng giúp Kiều Phương Hạ xoa xoa sau lưng, khe khẽ hỏi: "Chị ơi, chị sao vậy? Chóng mặt à? Chị không sao chứ?"
Vừa dứt lời, ngay khoảnh khắc cô ta bước đến gần Kiều Phương Hạ thì đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhói.
Tầm nhìn trước mắt cô ta tối sầm lại, chưa kịp kêu rên một tiếng thì đã ngã xuống.
Kiều Phương Hạ không nhanh không chậm súc miệng, lau khô khóe môi rồi đảo mắt, lạnh lùng liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc đang nằm gục trên mặt đất.
Cô đã cảnh cáo Kiều Diệp Ngọc từ rất lâu trước đây rồi, rằng cô đã không còn là Kiều Phương Hạ bảo sao nghe vậy của trước kia nữa, thế nhưng cô ta vẫn chưa bao giờ ghi nhớ.
Vài phút sau, từ bên ngoài cánh cửa khép hờ, vang lên.
tiếng gõ cửa.
“Mời vào” Bên trong phát ra giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Phương Hạ.
Trong căn phòng tối om, chỉ bảng lảng ánh đèn ngoài hiên.
Khi người đàn ông