Khi Lê Đình Tuấn bước tới cửa, anh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa ông cụ và người nhà họ Kiều ở bên trong.
Lúc ông cụ nhà họ Lệ trông thấy Lê Đình Tuấn đi đến, ông cụ lập tức nói với Kiều Đông Phương và Tổng Vân Lan: "Đình Tuấn tới đây rồi, thằng bé nhất định sẽ chăm sóc Diệp Ngọc thật tốt, vì vậy hai người cũng không cần phải lo lắng về điều đó."
Kiều Đông Phương nghe được, hiểu rõ ý tứ của ông cụ, mang sắc mặt phức tạp dẫn Tống Vân Lan rời đi trước.
Lê Đình Tuấn lắng nghe ông cụ dặn dò đồi câu, bảo rằng phải chú ý đến cảm xúc của Kiều Diệp Ngọc, nhưng anh cũng không lên tiếng, chỉ nhìn một đám người bước ra ngoài.
"Đình Tuấn...!Trong phòng bệnh chỉ còn lại Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn, đôi mắt của Kiều Diệp Ngọc lại lập tức giàn dụa nước mắt.
“Bác sĩ nói không sao cả, chỉ cần nằm viện mấy ngày là được” Lê Đình Tuấn đặt cuốn sổ khám bệnh lên đầu giường, trên khuôn mặt không mang chút cảm.
xúc mà đáp lời.
Cho dù Lệ Đình Tuấn có là kẻ ngốc thì cũng biết rằng việc đạo diễn kia có thể tiến vào phòng ở của Kiều Phương Hạ chắc chắn là có vấn đề.
Mà chuyện Kiều Diệp Ngọc mới là người nằm trên chiếc giường của Kiều Phương Hạ lại càng thú vị hơn.
Bề ngoài trông Kiều Diệp Ngọc là người đơn thuần và vô hại, nhưng mà từ trước tới nay cô ta luôn luôn biết cách nắm bắt cuộc sống riêng tư của anh một cách đúng mực.
Cô ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện về Tô Minh Nguyệt trước mặt anh, điều đó chứng tỏ tâm tư của cô ta không đơn giản mà hơn xa so với bề ngoài.
Anh cũng chẳng buồn vạch trần, chỉ là bởi vì trước đây cô ta không mang đến bất kỳ sự trở ngại nào cho anh.
E rằng việc tối hôm qua là do Kiều Diệp Ngọc muốn hãm hại Kiều Phương Hạ, không ngờ được rằng đã chẳng trộm được gà rồi mà lại còn mất đi nắm gạo.
Anh xoay người, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đặt đối diện giường bệnh, lặng lẽ nhìn Kiều Diệp Ngọc chăm chú.
“Đình Tuấn, sao anh lại nhìn em như thế?” Kiều Diệp Ngọc bị anh quan sát một lúc như vậy, trong lòng hoảng sợ, từ từ ngừng khóc lóc, thận trọng cất tiếng hỏi anh.
“Tối hôm qua cô đi đến tìm Kiều Phương Hạ, rốt cuộc là vì lý do gì?” Lệ Đình Tuấn dừng lại vài giây, khẽ nói tiếp: “Đừng nói với tôi, đó là tình cảm sâu nặng giữa hai chị em”
"Đình Tuấn..." Kiều Diệp Ngọc ấp a ấp úng: "Không phải em đã nói cả rồi