Thế nhưng con gái bảo bối của bà ta còn có nhà họ Lệ chống lưng, nói không chừng vẫn còn cứu được.
“Không dạy dỗ nó một chút thì sau này nó sẽ tái phạm đấy” Kiều Đông Phương chỉ vào Kiều Diệp Ngọc, mắng mỏ.
“Bài học lần này vẫn chưa đủ à?” Tống Vân Lan khóc hỏi lại.
“Đừng có ầm ĩ lên nữa” Đúng lúc này, Kiều Diệp Ngọc nằm trong lòng Tổng Vân Lan tự nhiên mở miệng.
Cô ta nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt mình, tiếp tục nói: “Bên ngoài có vệ sĩ nhà họ Lệ, Đình Tuấn có thể quay lại bất cứ lúc nào, bọn họ sẽ nghe thấy đấy”.
Cô ta chỉ có một đường lui duy nhất là nhà họ Lệ thôi, cô ta không thể để Kiều Đông Phương và Tống Vân Lan hủy mất nó được.
Kiều Đông Phương thấy Kiều Diệp Ngọc đã bình tĩnh lại rồi, một cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong ông.
Kiều Diệp Ngọc thế này, ông ta chưa gặp bao giờ, như là nhân cách thứ hai vậy.
Kiều Diệp Ngọc lau nước mắt trên mặt mình đi, khóe mắt đỏ ửng, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Đông Phương: “Hơn nữa con là người thế nào cũng là ba mẹ dạy ra hết, hai người trách được ai?”.
Mẹ của cô ta người thứ ba giành được chức vợ cả, ba cô ta bỏ rơi vợ con, không chịu đưa An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ một đồng nào phí nuôi dưỡng cả.
Những điều này cô ta nghe từ nhỏ, quen rồi, tâm lý của cô ta vốn đã méo mó rồi.
Thế nhưng làm thế nào được đây? Kiều Diệp Ngọc cô ta là loại người như vậy đấy, bọn họ đã dạy hư cô ta.
“Mẹ con nói không sai, nếu không phải là con thì nhà chúng ta sao mà nhận được nhiều lợi ích từ nhà họ Lệ thế được?” Cô ta nhỏ giọng hỏi lại.
“Con.” Kiều Đông Phương ngơ ra.
Kiều Diệp Ngọc không đợi ông nói xong thì đã tiếp tục: “Khi nhà họ Lệ còn chút cảm kích với chúng ta, tốt nhất là hai người khách sáo với con một chút, nhà họ Kiều có ngày trở lại hay không chỉ có thể trông chờ vào con thôi”.
“Hay là ba còn nghĩ ba