Tự kỉ ở trẻ em chính là như vậy, có khả năng về trí lực và hiểu biết về một cái gì đó vượt trội như nhau, nhưng ở phương diện khác chính là vô cùng tệ.
Lệ Đình Tuấn năm đó cũng thật sự là nhẫn tâm, để cô học ở ký túc tự lo liệu, để cô lại trong trường học mặc kệ cô sống chết.
Lệ Đình Tuấn ép buộc cô đi, những người khác liền càng thờ ơ với cô, để cô đi.
Cô ấy nghĩ chuyện trước đây, trong lòng không nhịn được có chút oán giận.
Lệ Đình Tuấn tắt vòi nước, thấy cô có chút không vui.
Hai người nhìn nhau, anh lại nghiêm mặt kéo cô lại trước chảo, anh đứng sau cô, nắm tay phải cô cầm sạn, bao bọc trong lòng bàn tay cô, lần nữa mở bếp, cầm lấy tay cô trở mặt miếng thịt bò.
Trong nồi kêu lách tách, trên tay Kiều Phương Hạ không có chút dầu bẳn nào.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn Lê Đình Tuấn liếc một cái.
+
Anh nhíu chặt màu, tay vô thức cho trước người cô, tay kia trở mặt miếng thịt trong chảo, vẻ mặt có chút đáng ghét.
Thấy Kiều Phương Hạ nhìn mình chằm chằm, anh nhìn xuống, nhìn mắt cô.
“Muốn ăn chín mấy phần?” Anh hạ giọng hỏi cô.
“Giống anh” Kiều Phương Hạ thấp giọng trả lời.
Lệ Đình Tuấn tắt bếp, dùng dao nhịn bên cạnh cắt một miếng, đưa vào miệng Kiều Phương Hạ, nói: “Nếm thử xem”.
Kiều Phương Hạ thổi nhẹ miếng thịt bò còn hơi nóng, cẩn thận cắn miếng thịt, vẫn còn vô cùng nóng.
Lệ Đình Tuấn bỏ dao xuống, hai tay giữ hông cô, nhìn thấy bộ dạng không thể ăn của cô, khóe miệng mỉm cười, cúi đầu lại gần Kiều Phương Hạ.
“Nếm đồ ăn cũng không được, còn không nhận mình ngốc”
Đệm thêm cho lời vừa nói