“May cho mày là ly café này không hắt lên mặt Phương Hạ, nó mà hắt lên mặt cô ấy thì tao nói cho mày biết mày xong đời rồi!” Đường Nguyên Khiết Đan chỉ thẳng vào mặt Kiều Diệp Ngọc lớn tiếng nói: “Bà đây cào cho rách cái mặt nhỏ của mày ra cho mày thành quái vật!”
“Bỏ đi” Kiều Phương Hạ túm chặt lấy Đường Nguyên Khiết Đan còn đang giơ nanh múa vuốt muốn tiếp tục đánh Kiều Diệp Ngọc, cau mày thấp giọng nói: “Chúng ta trở về đi, không cần chấp nhặt với cô ta nữa”
Kiều Diệp Ngọc bị đánh đến ngu người, trơ mắt há mồm nhìn hai người đứng trước mặt mình kẻ xướng người họa.
Kiều Phương Hạ nháy mắt khống chế Đường Nguyên Khiết Đan, quay đầu lại nói với Kiều Diệp Ngọc: “Em đi đi”
Vừa dứt lời, cô ghé bên Kiều Diệp Ngọc, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe thấy được nói với cô ta: “Cái này gọi là lý thuyết nạn nhân, em đã hiểu chưa?”
Kiều Diệp Ngọc sửng sốt một lát, bỗng nhiên hiểu ra.
“A!” Kiều Diệp Ngọc nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ rời đi, nhìn thấy ánh mắt của mọi người xung quanh tràn đầy vẻ khác thường đang nhìn cô ta, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, cô ta không nhịn được giậm chân ở trong sảnh lớn khách sạn, điên cuồng gào lên.
Tại sao? Tại sao sau khi Kiều Phương Hạ trở về từ nước ngoài lại giống như biến thành một người khác, tại sao mỗi một lần cô ta đều thua trong tay người phụ nữ này?
Rõ ràng hôm nay cô ta đã sắp xếp tất cả các kế hoạch ổn thỏa, mỗi một công đoạn cô ta đều sắp xếp rất kỹ càng.
Bảo vệ đứng một bên chỉ cảm thấy người phụ nữ ác độc này khiến cho người ta chán ghét đến cực điểm, lập tức tiến lên nói: “Cô mau đi đi, đừng có mà ở đây khóc lóc om sòm nữa, ảnh hưởng đến khách hàng khác! Cô cũng biết những người đến đây ở chỗ chúng tôi đều là người rất có địa vị!”
Lần đầu tiên trong cuộc đời này của Kiều Diệp Ngọc bị người ta đuổi đi, ở bên cạnh lại có nhiều người nhìn như vậy, cô ta chỉ cảm thấy mặt mũi đã mất sạch “Buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Kiều Diệp Ngọc hét toáng lên.
Hai người Kiều Phương Hạ và Đường Nguyên Khiết Đan đã vào trong thang máy nghe được tiếng la hét của Kiều Diệp Ngọc