Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn, đối phương đang dựa người trên khung cửa, cười nói với hai cô: “Không làm phiền hai người đấy chứ?”
Là Thẩm Viên Quân.
“Tôi và mấy giáo sư nữa đại diện cho nhà trường đến tiễn đoàn làm phim mọi người” Thẩm Viên Quân nhìn thấy biểu cảm của Kiều Phương Hạ hơi kinh ngạc liền giải thích Vừa hay bước đến cửa phòng của các cô đã thấy Kiều Phương Hạ ngồi bên trong.
Cũng vừa đúng lúc điện thoại của Kiều Phương Hạ đổ chuông.
Kiều Phương Hạ cầm điện thoại lên liếc một cái, là số lạ gọi đến, cô liền nhỏ giọng nói với Thẩm Viên Quân một câu: “Tôi nghe điện thoại một lát: Nói xong liền đi qua một bên nhỏ giọng bắt máy.
Thẩm Viên Quân lại nhìn Đường Nguyên Khiết Đan một cái, lúc này Đường Nguyên Khiết Đan mới lắc đầu nói: “Không có gì, thầy Thẩm không có làm phiần gì chúng tôi”
“Bạn nhỏ nhìn có vẻ không vui lắm?” Thẩm Viên Quân nhìn Đường Nguyên Khiết Đan một lượt rồi hỏi “Thầy Thẩm nói đùa rồi” Đường Nguyên Khiết Đan dừng lại một chút rồi đứng dậy trả lời.
Sau đó còn nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa tôi cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, không phải bạn nhỏ nữa”
“Cô cũng chỉ lớn hơn Phương Hạ một hai tuổi, không phải bạn nhỏ thì là gì?” Thẩm Viên Quân cười: “Hơn nữa, cô có biết tôi dạy môn gì không?”
Câu hỏi bất ngờ của anh ta làm Đường Nguyên Khiết Đan ngẩn ra một lát.
“Chắc là dạy tài chính?”
“Giỏi thật, ngay cả chuyện của thầy cũng điều tra rõ ràng như thế”
Thẩm Viên Quân cười lộ ra hàm răng trắng sáng: “Có phải là em thích thầy rồi không?”
*..” Đường Nguyên Khiết Đan nghỉ ngờ khuôn mặt của Thẩm Viên Quân dày đến mức toàn là da mặt mất! Hơn nữa vừa nhìn đã biết Thẩm Viên Quân là kiểu đào hoa, cả ngày chẳng có việc hẳn hoi gì.
“Hai ngày trước lúc chúng tôi ăn cơm không