Kiều Diệp Ngọc nhìn dáng vẻ không muốn nhìn mình dù chỉ một cái của Lệ Đình Tuấn, không khỏi thở dài, nhìn về phía máy hủy tài liệu đặt ở bên cạnh, nói: “Có phải anh về để lấy giấy tờ hộ khẩu của anh và Đình Trung không?”
Lệ Đình Tuấn nhìn một ít giấy vụn trong máy hủy tài liệu, con ngươi của anh đột ngột co lại.
Anh bước nhanh về phía trước, liếc nhìn mảnh giấy vụn, rõ ràng là trang giấy bên trong sổ hộ khẩu!
Kiều Diệp Ngọc dám động đến đồ của anh và Đình Trung! Thái độ còn dám kiêu ngạo như vậy!
Đột nhiên anh quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực, xoay người bóp chặt cổ của Kiều Diệp Ngọc!
“Kiều Diệp Ngọc! Cô đúng là chán sống rồi!”
Kiều Diệp Ngọc đột nhiên bị anh nhấc lên không trung, cố gắng dùng ngón chân chạm đất, nhưng vô ích, không khí trong phổi trở nên loãng hơn.
Cô ta yếu ớt giấy giụa vài lần, nhìn chắm chắm vào mắt Lệ Đình Tuấn, nhưng vẫn cảm thấy có chút oán hận.
“Cậu hai! Cậu không thể làm vậy được! Cô Kiều sẽ chết mất!” Quản gia ở bên ngoài nghe thấy có tiếng động, lập tức lao tới ngăn cản.
Lệ Đình Tuấn chỉ cần dùng lực thêm một chút là có thể bẻ gãy cổ Kiều Diệp Ngọc rồi, khiến cô ta chết không có chỗ chôn!
Kiều Diệp Ngọc nắm chặt lấy tay Lệ Đình Tuấn, không khống chế được trợn tròn mắt, trong cố họng phát ra những âm thanh đứt quãng.
“Cậu hai! Buông ra đi! Cô ấy sắp không xong rồi!” Quản gia tiến tới ôm lấy Kiều Diệp Ngọc, vô cùng lo lắng.
Trong thời khắc Kiều Diệp Ngọc gần như tắc thở, Lệ Đình Tuấn lập tức ném cô ta sang một bên.
Giết cô ta sẽ chỉ làm bẩn tay anh mà thôi.
Anh sẽ giữ cô ta lại, từ từ giày vò cô ta!
Khi Kiều