Hai tay Kiều Phương Hạ hơi ngừng lại, cô đưa mắt nhìn Phó Viễn Hạo.
“Đình Tuấn đã cầu hôn cháu rồi.
Cháu nghĩ ông đây già rồi, hồ đồ rồi nên không biết sao?” Phó Viễn Hạo đã sớm nghe nói về chuyện ở đêm hội đấu giá đó.
Cháu ngoại của ông ấy đúng là làm việc bừa bãi hệt như ông ấy, một viên kim cương trị giá nghìn tỷ, sợ người khác không biết chuyện anh làm hả.
“Gọi ông ngoại đi, dù sao cũng sắp rồi” Biểu cảm trên mặt Phó Viễn Hạo có chút ngượng ngùng, ông nhỏ giọng nói với Kiều Phương Hạ.
Mặt mũi Kiều Phương Hạ khẻ ửng đỏ.
Sau một hồi lâu, cô gật đầu, gọi nhỏ: “Ông ngoại.”
Phó Viễn Hạo nghe thấy nhưng ông ấy không lên tiếng nữa.
Dù sao trước kia, người duy nhất không thích Kiều Phương Hạ là ông ấy, bây giờ người cực kỳ hài lòng với Kiều Phương Hạ cũng là ông ấy.
Nhìn tới nhìn lui, Kiều Phương Hạ vẫn là người phù hợp nhất với Lệ Đình Tuấn.
Những tiểu thư con nhà giàu kia, nếu không phải quá mức lông bông kiêu ngạo, thì cũng là cái loại tính cách như từ cùng một khuôn đúc ra, là loại nghe lời từ nhỏ tới lớn, trưởng bối nói một là một hai là hai, không dám có chính kiến riêng.
Phó Viễn Hạo không thích đứa bé như vậy, ông ấy thấy bọn họ không có sinh khí.
Hôn sự của Phó Thành Đô ở cách vách là do ông ấy làm chủ.
Bây giờ ông ấy cũng hơi buồn bực, đáng lý ông ấy nên để Phó Thành Đô tự mình chọn trước rồi mới quyết định.
Chủ yếu là ông ấy chỉ có hai đứa cháu ngoại trai, dù ông ấy không nói ra, nhưng trong lòng cũng sốt ruột lắm rồi.
Lục Đình Nam thì không có đứa con gái nào dám theo đuổi, tính chất công việc của anh ấy quá mức nguy hiểm, chỉ sợ thấy hôm nay lại không thấy ngày mai.
Còn trong lòng Lệ Đình Tuấn thì chỉ có một mình Kiều Phương Hạ, còn lại không một ai có thể lọt vào mắt anh.
Cả hai đứa kéo tới kéo lui kéo tới sắp ba mươi tuổi luôn rồi.
Bây giờ chuyện hôn nhân của Lệ Đình Tuấn đã được định ra, trong lòng ông ấy xem như đã thả xuống được một tảng đá lớn.
Phó Viễn Hạo lại ngước mắt nhìn Kiều Phương Hạ,