Tiêu Hoàng Khải chống gậy, chậm rãi đi vào, nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Toàn thân rất khó chịu, đúng không?”
Đúng là Kiều Phương Hạ đánh nhau không tồi, nhưng anh ta đã cho cô ăn thuốc, khiến cô trở nên yếu ớt, không thể vùng vẫy được nữa.
Kiều Phương Hạ lắng lặng ngồi ở trên giường, im lặng đối diện với anh ta.
Với tình hình hiện tại, cô muốn chạy trốn thực sự khó hơn lên trời.
Trừ khi thể lực của cô hồi phục thì mới có thể có một chút khả năng, cho nên trước mắt cô không thể mù quáng chỉ tiêu hao thể lực để bản thân rơi vào bẫy được.
Tiêu Hoàng Khải thấy Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhìn mình chằm chẳm, cảm thấy ánh mắt của Kiều Phương Hạ toàn sự mỉa mai khinh bỉ, trong lòng anh ta càng thêm khó chịu.
“Đôi mắt của cô đẹp như vậy, nếu móc con ngươi đó ra để làm tiêu bản thì sẽ rất đẹp đấy!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói với Kiều Phương Hạ.
kiều Phương Hạ không nhịn được khẽ cau mày.
“Tiêu Hoàng Khải lập tức bật cười: “Nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ không móc mắt cô ra ngay đâu!”
“Khi nào tôi chơi chán rồi sẽ móc nó ra”
Anh ta nói chuyện càng nhanh, lời nói càng trở nên mập mờ, Kiều Phương Hạ phải dựa vào suy đoán mới có thể biết được anh ta đang nói gì.
Anh ta tiến, Kiều Phương Hạ nhờ có ánh sáng bên ngoài nên có thể nhìn rõ miệng của anh ta.
Phần đầu lưỡi anh ta đã biến mất, ngoài miệng tràn đầy vết tích, khuôn mặt nhìn có hơi kinh khủng.
“Đều bởi vì cô đấy!” Thầy Kiều Phương Hạ nhìn miệng mình, Tiêu Hoàng Khải tiến lên nắm lấy mái tóc của Kiều Phương Hạ, hét lớn lên: “Nếu không phải cô thì đầu lưỡi của tôi đã không bị Lệ Đình Tuấn cắt đi rồi”
“Cô biết không? Tôi nằm viện hơn một tháng, sống không bằng chết!”
Da đầu của Kiều Phương Hạ bị anh ta kéo lên, cảm giác vô cùng đau đớn khiến cô buộc phải nhìn Tiêu Hoàng Khải, nhưng