Khuôn mặt Kiều Phương Hạ mặt tràn đầy tức giận, nét mặt méo mó, nghiến răng chịu đựng cơn đau không phát ra tiếng động.
Tiêu Hoàng Khải lại nắm lấy đầu cô, kéo cô đến chỗ cây đàn, ném cô xuống ghế: “Không phải cô vừa biết chơi đàn vừa biết nhảy múa sao? Chơi thử cho tôi xem! Sau khi chơi xong cho thì múa thoát y cho tôi xem!”
Lần trước ở bữa tiệc cô đã không nhảy, nên hôm nay cô phải nhảy cho anh ta xem mới được!
Kiều Phương Hạ mím môi nhìn chằm chắm Tiêu Hoàng Khải, gật đầu một cái, nhẹ giọng đáp: “Được, tôi đàn cho anh nghe!”
“Anh muốn nghe cái gì?”
Cô âm thầm điều chỉnh hơi thở hỗn loạn của mình, xoay người, ngồi thẳng trên chiếc ghế đàn piano, chọn bản nhạc trên bệ đàn piano rồi lật xem trang danh mục.
“Tùy cô! Lập tức đàn cho tôi!” Tiêu Hoàng Khải tức giận nói.
Kiều Phương Hạ thở phào, tiếp tục nói với anh ta: “Gửi Alice? Hay là… đám cưới trong mơ?”
“Tôi đã ngoan ngoãn nghe lời rồi thì anh cũng tới đây chọn một bài đi, tôi sẽ đàn cho anh nghe” Kiều Phương Hạ hơi xoay người, nghiêm túc nói với anh ta: “Chỉ cần anh không đánh tôi nữa là được”
Suy nghĩ một chút, cô lại tiếp tục ngoan ngoãn cầu xin anh ta: “Tôi cũng có thể thoát y cho anh xem, nhưng anh đóng cửa trước đã được không? Tôi chỉ muốn cho anh xem thôi”
Tiêu Hoàng Khải nhìn toàn thân cô đang sợ hãi đến phát run, ánh mắt mới lóe lên một chút vui vẻ.
Kiều Phương Hạ kiêu ngạo như vậy, rơi vào tay anh ta, không phải vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời anh ta đó sao?
Anh ta xoay người đi về phía cửa, ra lệnh cho người giúp việc ở cửa: “Không được tôi cho phép thì không được cho ai lại gần!”
Nói xong anh ta đóng cửa lại.
Anh ta không phải hoàn toàn không còn là