“Cái tôi muốn không phải là hình như!”
Lệ Đình Tuấn quát to khiến Đường Nguyên Khiết Đan khóc càng dữ, cô ấy lùi một bước theo bản năng, luống cuống tay chân, nghẹn ngào đáp: “Tôi quá sốt ruột, tôi..”
Cô ấy sợ cái tật xấu vứt đồ bừa bãi của mình lại giở chứng, không biết có phải mình đã làm mất thoại của Kiều Phương Hạ, hại Kiều Phương Hạ thê thảm hơn, sợ Lệ Đình Tuấn đánh cô ấy.
“Không, từ ban đầu đã không có ở trong túi xách” Đường Nguyên Khiết Đan còn chưa nói được gì, Lục Nhất Minh đứng cạnh đã yên lặng chắn trước mặt cô ấy, hạ giọng đáp: “Lúc đó tôi xem rồi, xung quanh ngõ nhỏ không có điện thoại”
Lệ Đình Tuấn không nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, lại nhìn Lục.
Nhất Minh.
Lục Nhất Minh trả lời rất bình tĩnh, khiến anh im lặng một lát.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Vô Nhật Huy đang đứng sau lưng bỗng thì thâm: “Cậu hai! Bên kia có tin! Báo là số điện thoại của cô chủ từng gọi vào được một số điện thoại, có lịch sử ghi lại cuộc trò chuyện vài giây”
Lệ Đình Tuấn lập tức nhận điện thoại của Vô Nhật Huy lên xem, bên trên có đánh dấu nơi gọi điện thoại là một vùng ngoại thành phía đông thành p hưng không thể xác thực rõ địa chỉ cụ thể.
Lệ Đình Tuấn lại nhìn số điện thoại