Kiều Phương Hạ bò dưới đất, nhìn thấy máu của mình đang dần chảy ra khỏi cơ thể.
Cô đã không còn sức để đứng dậy.
Những người làm thuê của nhà họ Tiêu giống như đang đánh chó, họ đạp lên người cô mấy cái: “Gia đình chúng tôi nhận nuôi cô đã là phước của Kiều Phương Hạ cô rồi! Vậy mà còn không biết tốt xấu, chờ chết đi!”
Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại, nhẹ nói: ”…”
Những người đó không nghe rõ Kiều Phương Hạ đang nói gì, hẳn học tiến lại gần: “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói, tôi muốn chặt tay chân của anh, vứt cho chó ăn” Kiều Phương Hạ lặp lại một lần nữa.
“Cô!” Người làm vô cùng tức giận, đá mạnh vào Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ nhìn anh ta chăm chăm, không nói lời nào, trong đáy mắt có chút hung dữ.
Chí cần cô có thể sống sót thoát ra, không ai trong số những người ở đây hôm nay có thể trốn được.
“Dù sao người phụ nữ này cũng đã không sạch sẽ, cậu chủ nhìn thấy cô ta cũng không cách nào có thể động vào, vậy chỉ bằng chúng †a giúp cậu chủ xả cơn tức này!” Một vệ sĩ vẫn còn ở trong phòng nhìn Kiều Phương Hạ, mỉm cười thấp giọng nói.
Trong phòng là một khoảng im lặng.
“Ý kiến hay” Có người lên tiếng đồng ý.
Một người có phản ứng, những người còn lại lập tức phụ họa theo: “Dù sao thì nếu như chúng ta không nói,