Ở ngoài cửa cách đó không xa hình như có người đang chờ anh.
Cô cố gắng ngẩng đầu lên nhìn vài lần xem là ai, lại phát hiện hình như Lệ Kiến Đình đã đến đây, không hiểu sao trong lòng cô lại rơi “lộp bộp” một tiếng.
Lệ Kiến Đình đích thân qua đây chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Lệ Đình Tuấn đi tới trước mặt Lệ Kiến Đình, dừng lại trước mặt ông ta, vẻ mặt anh có chút nghiêm trọng khó coi, bộ dạng vừa không kiên nhãn lại khó chịu.
Hai người chỉ nói chuyện với nhau vài giây, bất thình lình Lệ Kiến Đình giơ tay lên tát mạnh một cái lên khuôn mặt Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn bị đánh đến nỗi mặt mày hơi tái đi, khóe miệng anh lập tức rỉ ra một tơ máu.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy tơ máu đỏ tươi chói mắt kia, trong lòng cảm thấy hơi hoảng hốt, đang muốn kêu y tá đỡ mình đứng dậy thì cô lại thấy Lệ Đình Tuấn vô tình lau khóe miệng, lại nói câu gì đó với Lệ Kiến Đình.
Lệ Kiến Đình chỉ tay vào anh mắng mỏ hai câu, sau đó vài giây ông †a liền rời đi.
Lệ Đình Tuấn lắng lặng đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Lệ Kiến Đình rời đi, anh lại giơ tay nhẹ nhàng lau sạch vệt máu bên khóe miệng mình, xoay người lại chậm rãi trở lại đi vào trong phòng kiểm tra.
Lúc ngẩng đầu lên, đúng lúc anh đối mặt với tầm mắt của Kiều Phương Hạ ở trong phòng kiểm tra.
Hai người nhìn nhau vài cái, Lệ Đình Tuấn đi về phía cửa, đẩy cửa bước vào.
Lúc vào trong phòng, sắc mặt anh đã khôi phục lại vẻ bình thường.
Anh cúi người nhẹ nhàng gạt đi lọn tóc đang rũ trên gương mặt Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Đã xong hết rồi à?”
“Ừ” Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn khẽ gật đầu trả lời anh.
Lệ Đình Tuấn ôm cô lên lại thả cô xuống ngồi vào xe lăn.
Anh còn chưa kịp rút tay ra, bỗng nhiên Kiều Phương Hạ lại nhẹ nhàng hôn lên vết đỏ vì bị đánh trên mặt anh.
Động tác của Lệ Đình Tuấn hơi sững lại, đưa mắt sang nhìn cô.
Kiều Phương Hạ không biết anh đã xảy ra chuyện gì, cho nên cô muốn dùng cách của chính mình để mang tới cho anh một chút an ủi nhỏ nhoi, hy vọng anh có thể vui vẻ hơn một chút.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Lệ Đình Tuấn cũng cúi đầu đặt nụ hôn lên trên trán của cô, nhẹ giọng thủ thỉ với cô: “Đình Trung đến rồi, nó đang ở phòng