“Ba cháu và mọi người sẽ rất lo lắng đó.
Ngoan, về nhà đi” Kiều Phương Hạ khuyên bảo hết nước hết cái.
Hơn nữa cô chưa từng sinh con, bây giờ đến bảo vệ chung cư cũng hiểu lầm rằng cô đã có một đứa con ba tuổi.
Sau này làm sao mà cô sống nổi được nữa chứ.
“Không về nhà” Đình Trung bướng bỉnh đái Nói xong, liền đẩy cái ghế nhỏ dưới mông Phương Hạ, ngồi đối diện cô: “Cô ơi, cháu đói.”
Đã hơn sáu giờ tối rồi, đừng nói là trẻ con, đến Kiều Phương Hạ cũng đang rất đói.
Cô chỉ đành thở dài bất lực, nói với Đình Trung: “Ăn tối xong là cháu phải về nhà ngay đấy nhé, không được chơi xấu”
Cô nhấc điện thoại lên, định gọi đồ ăn ngoài.
Tuy nhiên nhìn thấy đứa trẻ trước mặt mình có chút đáng thương, cô lại cất điện thoại đi, đứng dậy, bước đến bên tủ lạnh trong phòng bếp, lấy ra ít rau và mì sợi.
Cô có thể tùy tiện ăn uống linh tinh, nhưng trẻ con thì phía Kiều không thể.
Cô vừa rửa rau vừa quay đầu lại nhìn về phía phòng khách, thấy Đình Trung đã tự mở tỉ vi, tìm được kênh dành cho trẻ em, đang chăm chú xem hoạt hình.
Cái quái gì đang diễn ra thế này?
Chuỗi số đó như một vết xăm vào tim cô, khiến cô không bao giờ quên được.
Sau khi đắn đo khoảng hai phút, cô liền bấm gọi đến dãy số đó.
Cô hít sâu vài hơi rồi đưa điện thoại lên tai.
“Alo”
Mười giây sau, một giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia vang lên, một giọng nói trầm thấp mà cô không thể quen thuộc hơn.
Kiều Phương Hạ mím miệng, rồi nói với anh: “Là tôi, Kiều Phương Hạ.
Con trai anh đang ở chỗ tôi.”
Lệ Đình Tuân nghe cô kể lại ngắn gọn mọi chuyện xảy ra trong hai ngày gần đây, trầm mặc vài giây, sau đó trả lời: “Vậy thì cứ để thẳng bé ở tạm chỗ cô đi, tôi sẽ nói lại với người nhà sau”
“Nhưng mà..”
“Bây giờ tôi đang ở nước