Đình Trung tay cầm đũa, có vẻ hơi xấu hổ vì chuyện vừa rồi, một lúc lâu sau mới bật cười, nhíu mày cố làm ra vẻ ngốc
nghếch Con trai của Kiều Phương Hạ sớm đã chết trong bụng cô ba năm trước.
Kiều Phương Hạ liếc mắt một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, trầm mặc nhìn Lệ Đình Trung hỏi: “Sao lại không thích cô ấy?”
Đình Trung nghiêng đầu nhai mì trong miệng, mất một lúc lâu mới đỏ mặt đáp: “Chỉ là Đình Trung không thích.”
Sau đó, cậu nuốt phần mì không được ngon lắm, phát ra tiếng “ọc ọc”, cùng lúc cậu liền tấm tắc khen: “Ngon quá!”
Mì của mẹ nấu, ngon hơn mấy đầu bếp ở nhà nấu!
Kiều Phương Hạ đầu óc quay mòng mòng, da mặt cô mỏng nên không biết phải trở lời Lệ Đình Trung thế nào.
Lệ Đình Trung chính vì không thích Tô Minh Nguyệt liền chuyến TV sang kênh thiếu nhĩ, thích thú xem phim hoạt hình, tay cầm tô mì ăn vui vẻ.
Kiều Phương Hạ chỉ trầm ngâm nhìn Lệ Đình Trung một lúc, ăn xong mì liền rót cho cậu một cốc nước rồi đi rửa bát.
Khi cô dọn dẹp trong bếp đi ra, cô thấy Đình Trung năm im trên ghế sofa, ngủ thiếp đi.
Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng bước đến gần định bế cậu về phòng ngủ, nhưng lại nghe thấy Đình Trung lẩm bẩm: “Ba ba…”
Mấy ngày trước, Đình Tuấn đã từng ngồi trên ghế sofa này, đứa nhỏ có thể là do ngửi thấy mùi cơ thể của Lệ Đình Tuấn.
Lúc cô đưa tay ra ôm Lệ Đình Trung, liếc mắt nhìn thấy tấm thẻ học sinh nho nhỏ trên ngực cậu: Lệ Đình Trung.
Giống như tên con gái.
Liệu có ám chỉ gì đến Kiều Diệp Ngọc