Cô ta không dám nói cái gì trước mặt Lệ Đình Tuấn cả, như thế Lệ Đình Tuấn sẽ càng ghét cô ta.
Lệ Kiến Đình cho rằng để Lệ Đình Tuấn đưa Kiều Diệp Ngọc về nhà, sẽ khiến hai người càng có thêm nhiều thời gian đơn độc chỉ có hai người tiếp xúc với nhau, có thể khiến quan hệ của Lệ Đình Tuấn và Kiều Diệp Ngọc gần gũi với nhau hơn một chút.
Càng yên tâm để Vô Nhật Huy và Lệ Đình Tuấn đưa Kiêu Diệp Ngọc về nhà họ Kiều.
Mấy người ra khỏi cổng của bệnh viện, Lệ Đình Tuấn nhìn Lệ Kiến Đình lên xe rời đi trước, quay đầu liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc một cái, thấp giọng nói: “Tôi vẫn còn chút chuyện ở công ty “Đình Tuấn… Kiều Diệp Ngọc ngồi trên xe, thấy anh muốn đi, lập tức nắm lấy tay áo của anh.
Lệ Đình Tuấn rõ ràng nói, bởi vì Kiều Phương Hạ phạm sai, nên hai ngày này sẽ ở cạnh cô ta.
Cho dù anh không kiên nhẫn với cô ta, chán ghét cô ta, nhưng cô ta thà rằng Lệ Đình Tuấn nổi giận với cô ta, cũng tuyệt đối sẽ không để anh đi đến chỗ của Kiều Phương Hạ.
Hơn nữa cuộc điện thoại vừa nãy gọi đến, chứng minh Kiều Phương Hạ xảy ra chuyện rồi cần Lệ Đình Tuấn lập tức qua đó ngay.
Kiều Diệp Ngọc bây giờ giữ chân Lệ Đình Tuấn được bao lâu thì hay bấy lâu, cô ta sẽ không dễ dàng để cho anh đi!
“Đưa em về đến cổng nhà có được hay không?” Cô ta nhẹ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn: “Em thật sự rất sợ nếu như giữa đường có người Cô ta dừng lại một chút, tiếp tục nhỏ giọng năn nỉ: “Cầu xin anh đó.
Đình Tuấn, em sợ bọn họ sẽ báo thù em”
Lệ Đình Tuấn buông mắt, nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu lã chã sắp khóc của cô ta một cái.
Im lặng một lúc rồi mặt không cảm xúc nói: “Biết rồi”
Trên đường đi, Kiều Diệp Ngọc cẩn thận từng tí ngồi cách Lệ Đình Tuấn khoảng chừng nửa mét, không hề dám vượt qua ranh giới dì một centimet.
Trong lòng bản thân của cô ta rất rõ, sự nhẫn nại của ình Tuấn đối với cô ta đã đạt đến trình độ cao nhất rồi, nếu như ở cái lúc này cô †a tiếp tục biểu diễn trước mặt anh, sẽ hoàn toàn ngược lại.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô ta sẽ thể hiện rất ngoan ngoãn rất hiểu chuyện, giống như lúc Kiều Phương Hạ chưa về nước vậy, biết cái gì gọi là có chừng mực.
Ngay từ đầu Lệ Đình Tuấn