Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt u ám của Lệ Đình Tuấn, nói được nửa câu thì không nói tiếp nữa.
“Cần anh nhiều chuyện?” Lệ Đình Tuấn nhíu mày.
“Vâng”
Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chắm vào màn hình sáng rất lâu, nhìn tin nhắn của người khác tin một tin một gửi đến, lại càng ngày càng bực bội.
Một lúc lâu sau, vẫn là trực tiếp nhấn vào số điện thoại của Kiều Phương Hạ.
Vừa đặt điện thoại lên tai, thì nghe được tiếng nhắc nhở “người nhận đã tắt mái Kiều Phương Hạ lần này là làm thật với anh sao?
Lông mày của Lệ Đình Tuấn nhíu lại, nâng mắt nhìn Vô Nhật Huy đang nhìn mình, thấp giọng nói: “Có phải tôi quá nuông chiều cô ấy rồi không?”
Mới nuông chiều Kiều Phương Hạ đến kiêu ngạo như thế, coi trời bằng vung!
Chuyện làm sai, không chỉ bỏ đi, còn dám tắt điện thoại không liên lạc được?
Vô Nhật Huy bị kẹp ở giữa hai bên trái phải đầu khó xử, cũng khó mà nói được cái gì, mím chặt miệng không lên tiếng.
“Gọi người nhà họ Kiều ra đây, lập tức đón cô ta” Anh hít một hơi thật sâu, nhìn Kiều Diệp Ngọc ngủ sâu ở bên cạnh, trâm giọng nói với Vô Nhật Huy.
“Vâng” Vô Nhật Huy lập tức mở cửa xe, đi đến cửa cổng nhà họ Kiều, nhấn chuông mấy cái.
Trong lúc Vô Nhật Huy mở cửa xe đi xuống, Kiều Diệp Ngọc đột nhiên hơi động một cái.
Ngay sau đó, mở đôi mắt còn mơ ngủ ra, nhìn về phía Vô Nhật Huy một cái, lại nhìn ra ngoài một cái.
“Xin lỗi, em ngủ quên mất, có phải là đến từ sớm rồi không?” Kiều Diệp Ngọc lập tức nhẹ giọng xin lỗi với Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhìn ra bên ngoài thấy người nhà họ Kiều đi ra, không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh tự mở cửa đi xuống trước.
Kiều Đông Phương tự mình đi ra, nhìn thấy Lệ Đình Tuấn tự mình đưa Kiều Diệp Ngọc trở về, đến cả sống lưng cũng không dám thẳng: “Đình Tuấn, cậu bận nhiều việc như thế còn đưa Diệp Ngọc về đây, phiền cho quát”
“Nên làm thôi” Lệ Đình Tuấn lạnh nhạt trả lời.
Nói xong, rút một tấm thẻ từ trong