Chương 10: Không phải sự nhiệt tình nào cũng đều có người quý trọng.
Nghiêm Cẩn đang ôm lấy Nghiêm Luân trò chuyện thân mật, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Anh đi mở cửa." Nghiêm Cẩn buông Nghiêm Luân ra, lại đưa tay ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cậu rồi mới xoay người đi ra mở cửa.
"Mẹ! Thiệu Nhiên?!" Nghiêm Cẩn mở cửa, nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên đứng phía sau lưng Hạ Khả Tâm, Nghiêm Cẩn có chút ngạc nhiên, nhướng mày.
"Hôm nay không phải Tiểu Luân từ trường học trở về sao? Mẹ gọi Thiệu Nhiên tới cùng nhà mình ăn cơm tối. Tiểu Luân, mau lại đây cho mẹ nhìn kỹ con nào, một tuần nay không được gặp con, mẹ nhớ con muốn chết luôn." Hạ Khả Tâm giải thích cho Nghiêm Cẩn một câu, nghiêng đầu vẻ mặt tươi cười hướng về phía Nghiêm Luân mở rộng hai tay.
"Mẹ ~" Nghiêm Luân làm nũng hô lên một tiếng, cái đầu nhỏ nhào vào trong lồng ngực người mẹ.
"Nghiêm Đổng không hoan nghênh tôi đến?!" Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy Hạ Khả Tâm và Nghiêm Luân ôm nhau, hướng về phía Nghiêm Cẩn cong cong khóe miệng, lộ ra tia tươi cười ái muội.
"Không có, vào đi." Nghiêm Cẩn biểu tình lãnh đạm đáp lời, nghiêng người để Hạ Thiệu Nhiên đi vào nhà, sau đó đóng cửa lại.
Vẻ lãnh đạm của Nghiêm Cẩn khiến cho Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy không thú vị, đưa tay sờ sờ sóng mũi.
"Thiệu Nhiên ca." Nghiêm Luân sau khi cùng mẹ thân thiết xong thì đi đến trước mặt Hạ Thiệu Nhiên ngọt ngào gọi một tiếng.
"Lâu lắm rồi không thấy, Tiểu Luân cao hơn trước rồi." Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu tủm tỉm cười nhìn Nghiêm Luân. Trước kia tuy rằng Hạ Thiệu Nhiên không thể nào thân cận được với Hạ Khả Tâm, nhưng bởi vì Nghiêm Cẩn thương yêu Nghiêm Luân, Hạ Thiệu Nhiên cũng nhiệt tình đối xử với Nghiêm Luân giống như em trai ruột. Nhưng từ sau khi biết tình cảm Nghiêm Cẩn đối với Nghiêm Luân, Hạ Thiệu Nhiên làm sao có thể không ghét Nghiêm Luân cho được, dĩ nhiên không còn có tình cảm anh em gì nữa cả, thậm chí căn bản là không muốn nhìn thấy Nghiêm Luân, đặc biệt đối với dáng vẻ yêu thương sủng ái che chở của Nghiêm Cẩn dành cho Nghiêm Luân, Hạ Thiệu Nhiên càng cảm thấy ngứa mắt. Giống như bây giờ có bất đắc dĩ phải gặp mặt, Hạ Thiệu Nhiên cũng chỉ khách sáo nói vài câu với Nghiêm Luân cho có lệ thôi.
Đôi bên cứ mặc kệ chân tình hay giả ý mà trò chuyện qua lại mấy câu, chờ đến khi cha của Nghiêm Cẩn từ bên ngoài trở về, người nhà Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên bắt đầu ngồi vây quanh trước bàn ăn dùng bữa cơm tối.
Một nữ cường nhân lại là tiểu thư nhà giàu quen sống sung túc như Hạ Khả Tâm dĩ nhiên sẽ không tự mình xuống bếp, trong nhà đã có bảo mẫu chuẩn bị xong bữa tối phong phú, đặc biệt bởi vì hôm nay Nghiêm Luân trở về nên có thêm nhiều hơn vài món ăn, một bàn tràn đầy mỹ thực, mọi người dùng bữa trong không khí hòa thuận vui vẻ.
Hạ Thiệu Nhiên nhìn trên bàn ăn có một đĩa tôm luộc, hai mắt liền tỏa sáng. Từ nhỏ Hạ Thiệu Nhiên đã thích ăn tôm, nhưng mà thích ăn chứ không biết cách lột tôm. Lẽ ra tôm đã luộc chín thì rất dễ luộc, ngắt đầu ngắt đuôi là lớp vỏ ở giữa sẽ bong ra, nhưng mà Hạ Thiệu Nhiên ở phương diện này không có khiếu, mỗi một lần bóc tôm, một con tôm lớn đều bị cậu bóc cho tan nát. (Jian: kím thằng Ae mà học hỏi =)))))) )
Hạ Thiệu Nhiên tuy ánh mắt nhìn rất thèm thuồng, nhưng dù sao nơi này cũng là nhà người khác, không biết lột tôm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà làm cho khắp nơi trên bàn ăn đều là xác tôm lột hỏng thì đúng là rất mất mặt a. Cho nên Hạ Thiệu Nhiên nhỏ giọng nuốt xuống một chút