Chương 9: Tình yêu ảo tưởng
Trong gian phòng rộng lớn truyền đến tiếng đàn dương cầm du dương bay bổng, Nghiêm Cẩn lấy chìa khóa mở cửa ra, thật thận trọng bước nhẹ chân đi vào trong phòng.
Trước cây đàn dương cầm lớn màu đen tuyền bóng loáng, thiếu niên ngồi phía trước mặc áo sơmi màu trắng ưu nhã, ngón tay trắng nõn thon dài ở trên từng phím đàn lướt nhẹ, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ rọi lên bốn phía xung quanh thiếu niên một vầng sáng màu vàng rực rỡ.
Khóe miệng Nghiêm Cẩn cong lên mỉm cười, nhìn chằm chằm thiếu niên kia không chớp mắt, biểu tình lãnh đạm ngày thường hoàn toàn được thả lỏng xuống.
Tiếng đàn du dương đột nhiên ở đoạn giữa lại dừng lại, thiếu niên trước cây đàn dương cầm quay đầu lại.
"Cẩn ca ca!" Nghiêm Luân từ trên ghế đứng lên, nhanh chóng chạy về phía Nghiêm Cẩn.
"Từ từ thôi! Em sắp 20 tuổi rồi mà còn giống như đứa con nít vậy." Nghiêm Cẩn mở hai tay ôm lấy Nghiêm Luân đang chạy tới vào lòng.
"Cẩn ca ca, em rất nhớ anh!" Nghiêm Luân từ cần cổ Nghiêm Cẩn ngẩng đầu, khuôn mặt lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào.
"Lớn như vậy còn làm nũng với ca ca, tuần trước không phải mới gặp mặt sao?" Nghiêm Cẩn tuy nói lời răn dạy, nhưng tay lại sủng nịch nhéo nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của Nghiêm Luân.
Nghiêm Cẩn cúi đầu nhìn thiếu niên mà chính mình che chở bảo hộ từ nhỏ đến lớn, trong lòng ngọt ngào đan xen lẫn chua xót.
Năm đó còn nhỏ đã mất mẹ, Nghiêm Cẩn đối với việc cha lần thứ hai cưới vợ khác đương nhiên là cực kỳ bất mãn, mà Hạ Khả Tâm vì muốn cải thiện mối quan hệ với Nghiêm Cẩn nên thường xuyên tìm cớ đến làm khách trong nhà, Nghiêm Cẩn đối với bà ta luôn là khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập phòng bị và địch ý.
Cho đến ngày hôm đó, Hạ Khả Tâm mang theo Nghiêm Luân đến nhà, lúc đó Nghiêm Luân chỉ mới là một đứa bé trai bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo, phấn phấn nộn nộn giống hệt như búp bê sứ, cánh tay bé xíu được Hạ Khả Tâm nắm lấy, cậu nhóc mở to mắt sợ hãi nhìn Nghiêm Cẩn. Hạ Khả Tâm quở mắng tại sao còn không mau mở miệng chào Nghiêm Cẩn ca ca, Nghiêm Luân ủy khuất chu chu cái miệng nhỏ, thanh âm bé xíu non nớt chào một câu Cẩn ca ca.
Tiếng nói ngọt ngào mềm mại của Nghiêm Luân vô tình lại khiến Nghiêm Cẩn đáy lòng rung động, Nghiêm Cẩn ngồi xổm người xuống, vẫy vẫy tay ý muốn Nghiêm Luân mau lại đây, mới đầu Nghiêm Luân còn sợ sệt không dám chạy qua, lại bị Hạ Khả Tâm đẩy nên mới một phen nghiêng ngã lảo đảo chạy tới. Nghiêm Cẩn nhìn thấy bộ dạng Nghiêm Luân sắp té nên vội giang hai cánh tay ôm lấy cậu bé, cảm thấy trong lồng ngực mình đang ôm lấy một khối mềm mại ấm áp, tâm Nghiêm Cẩn cũng theo đó mà mềm xuống.
Lúc sau Nghiêm Luân đứng vững thân thể từ trong lồng ngực Nghiêm Cẩn ngẩng đầu lên, lại mềm mại nhỏ nhẹ gọi một tiếng Cẩn ca ca, một Nghiêm Cẩn luôn luôn giữ biểu tình lãnh đạm không hay cười lại nâng cánh tay lên xoa xoa đầu Nghiêm Luân, hướng về cậu bé nở nụ cười đặc biệt ôn nhu.
Hạ Khả Tâm nhìn ra được Nghiêm Cẩn đã thích Nghiêm Luân, thế nên về sau khi nào đến Nghiêm gia cũng đều dẫn theo Nghiêm Luân cùng đến, ngầm dạy bảo Nghiêm Luân phải thân thiết với Nghiêm Cẩn hơn nữa. Nghiêm Luân tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lại thông minh hiểu chuyện, nghe mẹ nói như vậy thế nên mỗi ngày đều đi theo phía sau Nghiêm Cẩn giống như một cái đuôi nhỏ. Lúc ấy, Nghiêm Cẩn đã quen biết Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên cũng giống như Nghiêm Luân mỗi ngày đều chạy vòng quanh Nghiêm Cẩn líu ra líu ríu tươi cười vui vẻ nói chuyện không ngừng, thế nào cũng phải để cho Nghiêm Cẩn mở miệng nói chuyện với mình bằng được mới thôi.
Nhưng Nghiêm Luân không giống như Hạ Thiệu Nhiên, nếu Nghiêm Cẩn không chủ động mở miệng, Nghiêm Luân sẽ ngoan ngoãn ngốc ở bên cạnh, khi Nghiêm Cẩn đáp lại thì cậu mới ngọt ngào gọi một tiếng Cẩn ca ca rồi đáp lời. Trong hai người, một Nghiêm Cẩn vốn không thích nói chuyện tự nhiên sẽ thích một Nghiêm Luân ngoan ngoãn biết nghe lời hơn, hơn nữa Hạ Thiệu Nhiên tuổi đồng trang lứa với Nghiêm Cẩn, Nghiêm Luân lại nhỏ hơn Nghiêm Cẩn rất nhiều, tuổi còn nhỏ mà đã mất cha, càng làm cho Nghiêm Cẩn trong