Hati, mùa thu rực rỡ với ba gam màu nổi bật: Xanh, vàng và đỏ.
Quanh hồ Nguyệt Hàm, hàng liễu thơ mộng khoát trên mình một màu xanh mướt phất phơ trong gió.
Bên cạnh đó, những hàng cây phong lá bắt đầu chuyển màu từ sắc xanh sang vàng rồi đỏ rực.
Mặt hồ trong xanh, phẳng lặng tựa tấm gương to lớn giữa trời và đất, giữa hồ xuất hiện đôi thiên nga trắng đang lả lướt du hồ càng khiến cảnh vật thêm thân mật, hữu tình.
Giô Xi ngồi vắt vẻo trên mỏm đá nhìn cảnh vật trước mặt nhưng tâm trạng không đặt tại đây, cặp đồng tử trong suốt đang phiêu phiêu tận chốn nào.
Tiếng bước chân giẫm phải cành cây khô phát âm thanh ‘Rắc!’ kéo theo tâm ai đó từ cõi mộng trở về, hai con ngươi đen mơ màng trở nên rực sáng lấp lánh, gương mặt nghiêm nghị, băng lãnh bỗng hóa nhu hòa thấm đượm tình ý.
– Muội tới rồi.
Đứng trước mặt chàng là Nin Pac trong trang phục nữ nhân, một hình ảnh thùy mị, dịu dàng khác hẳn phong thái đỉnh đạc, nho nhã thư sinh ngày thường.
Hai má Nin Pac ửng đỏ nhẹ gật đầu, thời gian dài sống với thân phận nam nhi, nay mặc cung trang nữ có chút lóng ngóng không quen.
Nhân duyên cả hai bắt đầu từ những cuộc gặp gỡ tình cờ lướt qua, bởi nhiều sự tình cờ đó dần dà khiến cả hai chú ý về đối phương.
Giô Xi bắt gặp nơi nàng hình bóng một Haxin mạnh mẽ nên đặc biệt để ý, chàng khâm phục ý chí vươn lên của nàng.
Ngẫu nhiên tiếp xúc vài lần, không biết tự bao giờ trái tim băng giá tưởng chừng không rung động bắt đầu thổn thức, xao xuyến, những tưởng đó chỉ là cảm xúc nhất thời lầm tưởng với hình bóng người đã khuất chàng lựa chọn trốn tránh.
Đó là quãng thời gian nội tâm đấu tranh không ngơi nghỉ và chàng nhận định được rõ ràng, mình không lầm lẫn giữa nàng với bóng hình nào khác.
Haxin là quá khứ, dĩ nhiên có một chỗ đứng nhất định trong tim chàng, còn nàng sẽ là người đi hết quãng đường còn lại với mình.
Nàng là người khiến trái tim khiếm khuyết được lấp đầy, được ấm áp.
Nàng vui chàng vui, nàng buồn chàng đau lòng.
Chàng muốn mau danh chính ngôn thuận cùng nàng kết giao, sẻ chia vui buồn, khó khăn kia, đau khổ kia hãy để chàng cùng gánh vác.
Nin Pac không ngờ bí mật giữa mình và mẫu thân dễ dàng lộ trước người này, may mắn đây là người tốt.
Chàng xuất hiện tựa ánh sớm mai tỏa ấm con tim cô độc của mình.
Không biết tự bao giờ nàng có thói quen ngoái nhìn nơi chàng hay xuất hiện, một thói quen thật không tốt nhưng không thể chữa trị.
Một hôm không thấy chàng xuất hiện nơi ấy, cảm giác mất mác chóng vánh dâng lên, trong đầu luôn là hình bóng ai đó, nàng hiểu bệnh mình ngày càng nặng khó chữa trị rồi.
Gặp nhau, cả hai có chút luống cuống nhưng không vì thế mà nhạt nhẽo, Giô Xi áp bàn tay nhỏ bé có chút chai sạn trong lòng bàn tay mình, cảm giác những vết chai cứng ngắt tiếp xúc đến dây thần kinh mình, tâm chàng chợt đau, thầm thề sẽ không để nàng mệt mỏi vì khổ cực kiếm sống như thế này nữa.
Chàng ôn tồn đề nghị.
– Chúng ta dạo phố một chút nhé?
Tuy cùng người thương hẹn hò nhưng tiếp xúc thân mật thế này ngoài phố có chút quá phận, nàng nhẹ rút tay lí nhí trả lời.
– Vâng.
Bàn tay bỗng trống không có chút mất hứng không vui, chàng hiểu vì sao nàng hành động như vậy, từ từ nàng sẽ quen thôi nên cảm xúc rất nhanh bình ổn, vui vẻ cùng nàng sóng bước dạo phố.
—————————
Hoàng cung Rô Mi, tại Ngự thư phòng Hoàng gia.
Naophanta buồn chán vì đống tấu chương cao ngất trước mặt, việc phê duyệt từng bản tấu chương gần như rút cạn hết sức lực của chàng.
Ai nói Nhị hoàng tử vân đạm, băng lẵng bị những bản tấu chương này làm cho tía tai, gai mặt, đưa tay cào mớ tóc trước mặt chàng rên rĩ.
– Đại ca mau mau về cứu đệ với, đệ chết mất…
Bên cạnh chàng, vị Thừa tướng trẻ gương mặt phương phi, linh lợi đang tận lực phân loại, sắp xếp tấu chương giúp chàng.
Nhìn hình ảnh của chàng, vị Thừa tướng trẻ ngao ngán trong lòng, hầu hết sự vụ Tướng gia chàng đều làm hết, không hiểu sao Nhị hoàng tử có thể rên như sấm dậy, thần tượng bao năm trong lòng chàng liền sụp đổ phân nữa.
Tại sao Nhị hoàng tử phải ngồi yên trong thư phòng phê duyệt chính sự thì phải nói đến hơn tuần qua Đế Hậu xuôi nam, đến hành cung nghỉ dưỡng để bế quan nghiên cứu chính sách, hiến pháp mới.
Việc triều chính giao hết hai vị hoàng tử xử lý, mọi hôm Đại hoàng tử làm rất tốt không vấn đề gì nhưng ngặt nỗi hôm nay ngài ấy nghỉ phép hai hôm nên trọng trách nặng nề này rơi trên đầu Nhị hoàng tử vô ưu này.
Chàng là quân thần, nhiệm vụ dốc sức vì hoàng gia là lẽ đương nhiên, nhưng nhìn vị trước mặt mình vừa buồn cười không thể cười, vừa buồn bực không chỗ phá tiết nên phải nín nhịn làm tốt phận sự của mình, vì Hoàng gia phân ưu.
Bởi vậy, nơi đây liền bắt gặp một hình ảnh chán trường muốn chết và một gương mặt làm việc nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.
—————————-
Miền nam, hành cung Hoàng gia.
Cảnh sắc nơi đây thơ mộng, hữu tình thích hợp đến tĩnh tâm, nghỉ dưỡng, xung quanh trồng hầu hết loại cây bạch quả, mùa thu cành lá đổi sang một màu vàng rực rỡ đẹp không thể tả.
Trên chiếc thuyền độc mộc dân dã, vua Naori an nhàn cầm mái chèo đẩy nước cùng Hoàng hậu du hồ hưởng thú vui điền viên.
Đế Hậu thảy công việc triều chính cho hai nhi tử, gửi tiểu nhi tử cho nghĩa muội đến đây bàn luận Quốc sách nhưng thực chất chính là trốn việc đi chơi.
Đối với cả hai, thời gian an nhàn như thế này thật trân quý, vua Naori quyết định, sau khi thảo luận xong Quốc sách mới này, ông muốn lui ẩn cùng Hoàng hậu, ngày ngày sớm chiều bên nàng thế này.
Đôi lúc tự tay trồng trọt chút nông sản, cùng thê tử trải qua cuộc sống phu phụ tự do tự tại như bao gia đình thường dân.
Nghĩ đến đó tâm tình vua Naori phấn chấn lạ kỳ, ông nói với Hoàng hậu.
– Mấy ngày qua suy nghĩ những điều nàng nói, càng nghĩ càng thấy thật chí lý, quả thật nơi nàng đến quá thần kỳ…
Haxin cũng cảm thán.
– Đúng vậy, khi ấy tỉnh dậy, mất một tháng thiếp mới thực sự tiếp nhận sự thật mình sống lại trong một thế giới quá không tưởng.
Ngừng mái chèo, vua nắm tay nàng đặt trong lòng bàn tay mình nỉ non.
– Thật tốt… vì lúc này nàng ở bên cạnh ta.
– Thiếp cũng vậy.
Ôm kiều thê vào lòng, vua nói.
– Ta soạn xong bản thảo về Quốc sách mới, chờ thảo luận cùng chúng quần thần tốt sẽ ban bố toàn dân thực hiện.
– Vâng.
– Giờ chúng ta ở lại chơi thêm vài ngày rồi hẵng hồi cung, nàng thấy sao?
Haxin cười ngọt ngào, hiếm khi cả hai có thời gian rỗi rảnh không bị quấy nhiễu như lúc này, nàng nhướn người hôn lên môi Hoàng thượng thay câu trả lời.
Ánh mắt vua Naori sáng quoắc, ông cuối xuống cắn nhẹ bờ môi hồng nhuận ướt át, mắt đối mắt, tình chàng ý thiếp triền miên…
———————-
Giữa phố.
Đôi bích nhân sóng bước bên nhau thu hút chú ý khách qua đường, không phải họ chưa từng trông thấy người đẹp nhưng đôi tình lữ cùng dạo phố thế này thật hiếm, mọi người không khỏi nhỏ to hâm mộ cùng khen ngợi.
Giô Xi bồi Nin Pac đến những nơi mua sắm mà các tiểu thư khuê các thường lui tới, cùng nàng chọn lựa vài món trang sức xinh xắn tặng nàng.
Dạo phố mỏi mệt mới dẫn nàng đến Phương Linh Quán dùng thiện.
Chàng đến, tiểu nhị đôi mắt như lóe sáng, vui cười dẫn chàng đến phòng thượng khách.
Nin Pac biết gia cảnh Giô Xi không tầm thường, trông tiểu nhị nhiệt tâm đối đãi thì biết chàng là khách quen.
Gia cảnh nhà nàng mẫu tử côi cút sợ không cân xứng, bất an chợt dâng, liệu cùng chàng kết giao sẽ có kết quả tốt? Phụ mẫu chàng là người thế nào? Họ ưa thích nàng không? Và… chàng có thê tử chưa?
Nghĩ đến đây mặt Nin Pac không khỏi biến sắc, tim đau nhói.
Nàng quên mất điều quan trọng này mà hồ đồ đồng ý kết giao vì cảm tính nhất thời.
Giô Xi đứng bên cạnh dặn dò vài thứ với tiểu nhị nhưng nàng không nghe được bất cứ điều gì.
Tiểu nhị lui, tinh ý khép cửa lại.
Giô Xi nhìn qua thấy sắc mặt nàng không tốt không khỏi giật mình.
Chàng vội kéo nàng ngồi xuống hỏi han.
– Trông sắc mặt nàng xanh quá, khó chịu chỗ nào ư?
Nin Pac lắc đầu.
– Muội không sao, chỉ có chút hơi mệt…
Nghe nàng nói thế Giô Xi yên tâm chút chút, có lẽ hôm nay dẫn nàng đi nhiều nơi quá nên mệt mỏi.
Rót ly trà đưa nàng uống thông cổ, chàng cầm quạt nan ân cần thổi gió mát giúp nàng bớt nóng nực.
Tuy gian phòng này thông thoáng, gió bên ngoài thổi vào mát rượi nhưng chàng sợ nàng say nắng nên quạt gió điều hòa không khí trước.
Được Giô Xi săn sóc ân cần, đau xót trong lòng giảm bớt chút ít, nàng quyết định hỏi thẳng chàng.
Nếu thực sự gia phong cả hai quá xa, mà bên cạnh chàng đã có thê tử… nàng liền cùng chàng chấm dứt mối quan hệ này, dù lòng thật đau nhưng còn hơn lún sâu không lối thoát.
Nhướn đôi mắt xinh đẹp nhìn chàng, môi mấp máy muốn hỏi lại phát không ra lời, tâm trạng căng cứng, ức chế khiến mi tâm nàng chợt chau lại.
Giô Xi nhận ra nàng muốn hỏi mình gì đó xem ra có vẻ khó khăn.
Đoán biết ngập ngừng từ nàng do đâu, chàng thầm mắng vì mình khiến nàng thiếu an toàn.
– Có phải nàng muốn hỏi gia đình ta thế nào? Đã có thê tử chưa?
Nin Pac né tránh đôi mắt sâu như muốn rút tâm nàng,