Ba năm sau.
Biên cương phía bắc Hi Mê.
Một nam hài tầm hai tuổi, gương mặt phúng phính đỏ bừng ướt đẫm mồ hôi, khắp y phục lấm len bùn đất, bé khư khư ôm trong ngực thứ gì đó xem ra có vẻ rất quý, đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy về phía trước, sau bé là hai nữ tỳ theo sát cẩn thận trông theo.
Đến đại viện, bé cố gắng bước lên những bậc thang nhưng có vẻ khó khăn vì hai tay đều không rảnh vịnh tường đi lên, thấy vậy tì nữ phía sau đi lên đỡ bé bước đi.
Vượt qua được đoạn bậc khó khăn, bé liền ù té chạy vào trong viện, miệng không ngừng líu lo gọi mẫu thân.
Bé chạy bạt mạng, dường như không nhìn đường phía trước mà cứ thế đâm thẳng khiến hai nữ tì theo sau không ngừng í ới.
– Tiểu thế tử… ngài chạy từ từ thôi kẻo ngã!
Thư phòng trạch viện Đại hoàng tử.
Naoxi cùng phu quân đang kiểm kê sổ sách thì loáng thoáng nghe tiếng hài nhi gọi, ngẩn đầu nàng hỏi phu quân.
– Dường như có tiếng Ranin gọi thiếp thì phải, không biết thằng bé này lại gây chuyện gì nữa.
Mỉm nụ cười nhu hòa, Ra Kê gật đầu trả lời.
– Ừm, nàng ra xem tiểu tử này đang tính bày trò gì, thật không thể ngồi yên được với nó một chút nào… thật không biết giống ai?
Naoxi cười rộ khi nghe phu quân than phiền nhi tử.
Đứng lên dợm bước chân ra cửa thì một quả bóng tròn nhỏ bên ngoài xông vào, tiểu hài tử cười khanh khách.
– Mẫu thân, mẫu thân xem hài nhi có gì cho người nè!
Ranin khoe vật được bé bọc kỹ ôm trước ngực cho mẫu thân xem.
Ra Kê ngồi bên án thư nhìn hài tử nhẹ nhíu mày rồi làm như không để ý tiếp tục xem sổ sách không tham gia.
Naoxi để nhi tử tự do vui chơi, mới tách vài canh giờ mà mặt mày luốc lem như con mèo nhỏ nhưng nhìn nụ cười vô tư tỏa sáng của hài nhi nàng không nỡ trách mắng.
Trong ngực bé là ba củ khoai tây, một củ cà rốt được bé xem như bảo bối, nhi tử ý thức tay làm hàm nhai xem ra cũng là một điều tốt, hai tỳ nữ theo sát nhi tử cũng chật vật không kém nên cho họ lui trước rồi mới ngồi xổm xuống hỏi nhi tử.
– Những củ quả này con lấy ở đâu?
Ranin cười khanh khách, chợt bé đưa bàn tay lấm lem bùn quệt ngan mũi khiến nàng không kịp ngăn cản.
Bé ưỡn ngực.
– Đây là do hài nhi tự đào ngoài vườn.
Naoxi nhìn nhi tử ngạc nhiên hỏi.
– Tự Ranin đào sao? Mà con đào đưa Mẫu thân làm muốn làm gì?
Ranin mở to mắt cười cười có chút ngượn.
– Hài nhi thèm ăn súp nên ra vườn đào củ cho Mẫu thân nấu ăn.
Nhìn biểu cảm nhi tử khoa tay, múa chân diễn tả món súp mà nàng không nhịn được cười.
Ra Kê ngồi bên cạnh đóng vai người vô hình suốt thời gian nhi tử bước vào cũng không nhịn được mà nhẹ cong khóe miệng.
Naoxi hỏi nhi tử.
– Ranin muốn ăn súp sao?
Ranin gật đầu, đôi mắt ánh long lanh ý cười.
– Hài nhi muốn ăn súp thịt bò.
Nhéo chóp mũi nhi tử nàng nói.
– Được rồi, bây giờ Ranin cùng Mẫu thân đi tắm gội thay y phục trước sau đó cùng Mẫu thân đến trù phòng nấu, con thấy thế nào?
Mẫu thân chịu nấu súp bò, Ranin hài lòng gật đầu.
– Vâng Mẫu thân.
– Vậy Ranin chào Phụ vương trước chứ nhỉ?
Lúc này Ranin mới thấy Phụ vương, cặp mắt liền sáng rực vui vẻ trong khi đó cái miệng nhỏ xinh lải nhải trách cứ.
– A! Phụ vương đã về, Phụ vương về sao không đến tìm hài nhi trước, Phụ vương thật xấu.
Ra Kê nghe nhi tử ca thán, ý cười đầy trong mắt.
– Sao bây giờ mới thấy Phụ vương hửm?
Ranin bẻ bẻ ngón tay ngập ngừng.
– Tại… tại…
Nhi tử bị phu quân áp lực khốn đốn, nàng mỉm cười giải vây.
– Để Mẫu thân đưa Ranin đi tắm thay y phục sau đó cùng chơi với Phụ vương được không?
Được Mẫu thân giải nguy, Ranin cười toe.
– Hài nhi cùng Mẫu thân đi tắm trước, xíu quay lại chơi với Phụ vương nha.
Ra kê gật đầu, ánh mắt cưng chìu.
– Ta làm xong sổ sách này trước đã, xong việc sẽ tìm hai mẫu tử.
Ranin gật đầu, trong mắt mong đợi hỏi Phụ vương.
– Phụ vương ăn súp bò không? Mẫu thân nấu ấy?
Chỉ vài củ khoai mà nhi tử xem như báu vật mời mọc, còn nói do Mẫu thân đích thân trù nghệ, chàng cười.
– Được! Lát Phụ vương qua cùng hai mẫu tử ăn.
Naoxi để mấy củ khoai qua