Buổi chiều mọi người sau khi dùng bữa và nghỉ ngơi xong thì một số nhân viên nam chạy đi câu cá ở hồ, còn một số chuẩn bị đồ đi tắm trong bể bơi gần đó.
Hồ cá ở đây rất lớn lại đủ loại cá trong đó, mọi người chỉ cần tới phòng đồ câu chọn mẫu cần mình ưng ý và mồi câu phù hợp là có thể ra đó ngồi thư giãn rồi.
Buổi tối mọi người chuẩn bị bữa BBQ nên nếu câu được cá vừa hay có thể đưa đầu bếp sơ chế hộ món cá nướng.
Mạc Toàn ban đầu chỉ ngồi dưới gốc cây cổ thụ gần đó để nghỉ ngơi xem mọi người câu cá, vì thực tế công việc của anh còn cần phải xử lý.
Trợ lý Long khi đột xuất đi đâu đó đều luôn mang sẵn theo một số tài liệu quan trọng để anh có thể giải quyết bất kỳ lúc nào.
Vừa làm việc anh vừa thi thoảng liếc qua xem Lỗi đang ở đâu, nếu có thể thản nhiên đem cậu chói lại bên mình thì tốt biết mấy, nhưng anh lại không dám lộ liễu như vậy.
Không phải anh lo bản thân bị đàm tiếu mà là anh lo cho câu sẽ gặp nguy hiểm.
Hơn ai hết anh hiểu mẹ anh nếu muốn gây phiền toái và xui xẻo đến cho ai đó thì bà thừa sức.
Có một công văn quan trọng khiến anh phải tập trung rất lâu.
Tới khi ngẩng đầu lên thì anh sững sờ bởi vì bên cạnh Lỗi bây giờ là bóng dáng của Tuấn, hắn cũng tới câu cá hay là đang câu dẫn Lỗi của anh đây.
Anh ta thiếu chỗ câu hay sao, nơi này có tới hai hồ câu, tại sao lại chọn hồ bên này chứ.
Phía Lỗi, cậu cũng đang còn nhẹ giọng tranh cãi cùng Tuấn, vì theo kế hoạch bọn họ sẽ chỉ gặp nhau khi ở rừng đó thôi để gây chú ý và khiến Mạc Toàn nổi tính chiếm hữu mà cắn lười câu do cậu thả ra.
Tại sao bây giờ Tuấn lại đứng đây chứ.
- Anh làm gì thế, sao còn chưa về?
Tuấn đưa tay gãi gãi mũi:
- Mất công bỏ tiền bỏ thời gian chạy đến đây cậu cũng phải để tôi chơi xíu chứ.
Lỗi trợn mắt nhìn anh ta:
- Anh thiếu chút tiền lẻ này à.
Rõ ràng nói láo, ba đồng bạc kia anh ta không thiếu, nếu thiếu cậu cũng có thể trả cho anh ta.
Đây chính là ở lại xem trò vui chứ gì! Cậu thừa hiểu cáu tên cà trớn này muốn trêu ghẹo người ta như nào.
Không cần quay đầu lại cậu cũng biết hiện giờ Mạc Toàn đang dùng mắt bắn về phía này trăm mũi tên rồi!
Mạc Toàn đã phải trì hoãn lại một chút cơn giận để giải quyết công việc, dù sao hai người kia chốn đông người cũng không dám làm gì, có đứng câu nói ba câu chuyện cũng không thể công khai mà tán tỉnh nhau được.
Anh còn đang niệm chú an ủi bản thân theo kịch bản như vậy thì ngẩng mặt lên nhìn thêm lần nữa anh đã thấy Tuấn đang đứng rất gần, rất gần phía Lỗi.
Anh chửi thề trong bụng: "Con mẹ nó, cậu lại dám để hắn ta lại gần như thế à!"
Anh đứng phắt dậy bỏ mặc cái mặt ngơ ngác của Long phía sau.
Một chút sững sờ sau đó Long lặng lẽ cất đống giấy tờ hồ sơ đi.
Anh chắc phải tập quen dần với một vị giám đốc mà mỗi khi ở gần người kia là không giữ được phong thái băng sơn này thôi.
Mạc Toàn với sải chân dài của mình, anh bước nhanh mấy bước đã tới chỗ Lỗi đang câu cá.
Phát hiện có người tời gần, Lỗi quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Mạc Toàn.
Anh lườm cậu một cái đầy ẩn ý: "Cậu chết chắc rồi!".
Anh hắng giọng lên tiếng:
- Xin chào, thực sự không biết người như anh Tuấn đây cũng có lúc có thời gian rảnh mà chạy tới khu nghỉ dưỡng của chúng tôi câu cá.
Nếu bình thường, có một nhân vật cũng có tên tuổi tới đây, theo kế hoạch, người quản lý cấp cao ở đây sẽ không ngại ngần đến mà tạo quan hệ.
Một vài câu hoan nghênh cũng không thừa.
Thế nhưng hôm nay người cao nhất ở đây lại đến phũ vào mặt khách với ý vị như không hoan nghênh như này, nếu truyền ra