Tùng Lâm rút điện thoại ra bấm dãy số quen thuộc:
- Alo, cậu đang đâu đấy?
- Tôi đang trên đường về công ty đây.
Sao thế?
- Được, vậy đi cẩn thận, nhớ về thẳng công ty nhé, đừng có đi đâu khác.
- Làm cái gì vậy?
- Không hỏi nhiều, cứ đi về đây đi.
- Uk
Cúp máy, đầu dây bên kia Mạc Toàn còn đang nghi ngờ cái tên quái quỷ này lại bày trò gì ư.
20 phút sau Mạc Toàn về tới nơi.
Vừa bước vào sảnh anh đã thấy Tùng Lâm cùng Quang Minh đang đứng ở đó.
Họ lại đích thân xuống đón anh như này có phải hay không công ty có chuyện.
Anh sải bước nhanh hơn tiến lên hỏi:
- Có chuyện gì à?
Tùng Lâm lắc đầu, bảo:
- Không có gì, mà cũng có gì.
Cậu nhanh theo tôi lên đây.
Mạc Toàn hoang mang khó hiểu nhìn Tùng Lâm rồi lại đánh mắt sang thăm dò Quang Minh nhưng cũng không nhận được tín hiệu.
Anh đành đi theo sự chỉ dẫn của họ.
Đến sảnh tầng hai, họ dẫn anh tiến vào gần một game thủ.
Anh phỏng đáon chẳng có lẽ game có vấn đề.
Thế nhưng, khi nhìn game thủ đang đeo tai nghe nhập tâm chơi game kia anh chợt đứng hình.
Vì đó là cậu ấy.
Người anh ngày nhớ đêm mong nhưng không đủ bản lĩnh để tìm gặp.
Cậu ấy vậy mà đang ở đây.
Trong chính công ty của anh.
Không, là trong công ty của cậu ấy.
Chơi chính cái game cậu ấy lập ra.
Trong mắt anh lúc này không còn gì khác, bên tai anh cũng chẳng nghe thấy gì nữa.
Chỉ có cậu ấy là hiện hữu mà thôi.
Cậu ấy lướt những ngón tay trên máy chơi game, có lúc lại cau mày, có lúc lại cười thích thú.
Cậu ấy chơi nhập tâm hết bàn này đến bàn khác.
Còn anh vẫn đứng đó nhìn cậu chơi.
Bao ký ức của anh và cậu chạy lại trong đầu anh.
Khuôn mặt anh cứ như vậy mà biến hóa.
Lúc cười, lúc nhăn mày, lúc hạnh phúc khi lại vô cùng đau khổ.
Đợi đến khi cậu chơi xong thì cũng là ba tiếng đồng hồ đi qua.
Cậu còn định chơi nữa, nhưng nếu tiếp tục chơi cậu sẽ không kịp về cho nên đành dừng lại.
Vừa tháo tai nghe ra khỏi đầu, bước xuống quay đầu lại, cậu thấy anh đứng đó.
Họ bốn mắt nhìn nhau, không gian như đọng lại chỉ còn hai người họ.
Xung quanh bỗng hóa vô hình.
Anh không nói, cậu cũng không hỏi.
Cứ vậy nhìn nhau thật lâu.
Thật may góc này khuất, người tới xem không thể nhìn thấy được gì.
Nếu không ngày mai họ thực sự sẽ bị đồn thổi lên thành một chuyện tình yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên cũng nên.
Cậu tâm tư hỗn loạn, cái cảm giác này còn mãnh liệt hơn khi xem ti vi nữa.
Nhưng cậu kìm nén, không thể lộ cảm xúc ở đây, không thể vô duyên vô cớ nhìn người ta mà rơi lệ.
Cậu nhịn xuống.
Mắt cậu vì vậy mà đỏ au.
Cậu đợi khi cảm xúc được điều chỉnh rồi mới lên tiếng hỏi:
- Chúng ta..
quen nhau à?
Anh lúc này mới giật mình bối rối không biết trả lời ra sao, nói đúng ư? Anh không dám, anh sợ cậu sẽ ghét bỏ anh.
Nói không quen ư, tim anh còn đau hơn trăm lần, nhìn người mình yêu thương nhất trước mắt mà phải vờ như không quen anh thực sự đau đớn không ngừng.
Nhưng biết làm sao bây giờ, anh đành nói:
- A..
chúng ta..
không quen.
Anh khó khăn nói hai từ không quen, giọng lí nhí khiến người ta phải cố gắng lắm mới nghe thấy.
Họ thực sự không quen sao? Cậu ngờ vực nhìn anh một lượt.
Họ thực sự không quen nhau à?
Tùng Lâm đứng bên cạnh nãy giờ mới nhanh chóng tiến lên phá vỡ cái không khí ấy.
- Giới thiệu với cậu đây là giám đốc của chúng tôi, anh ấy thấy kỹ năng chơi game của cậu không tệ cho nên muốn mời cậu đưa ý kiến góp ý để chúng tôi hoàn thiện hơn về game này.
Một lí do hợp lý được đưa ra.
Mọi người thuận theo bám lấy nó làm thang leo xuống.
Anh hợp tình hợp lý phối hợp nhắc theo.
- Cậu có thể bớt chút thời gian để cùng chúng tôi thảo luận không?
Cậu xem đồng hồ, thực sự không thể ở lại lâu hơn nữa.
Nếu còn ở lại đây thì cậu sẽ không kịp trở về.
Lần sau muốn trốn ra cũng không dễ dàng nữa.
- Thật ngại quá, tôi thực sự đang rất vội về..
như vậy đi, anh để cho tôi thông tin liên hệ, tôi có thể gửi trực tiếp một bản đánh giá lại cho anh.
Anh bật cười, y như lần đó, khi anh muốn lấy thông tin của những kẻ côn đồ bắt nạt anh năm đó.
Cậu cũng như bây giờ hẹn trả lời anh bằng một văn bản dài.
Thấy anh cười, cậu cho rằng anh đang nghĩ cậu muốn lấy cớ để lấy thông tin của anh nên cậu phân bua:
- Nếu không tiện thì thôi, lần tới tôi sẽ góp ý sau.
Nhìn cậu định bỏ đi anh hốt hoảng:
- Không phải..
tôi rất vui là khác.
Nói rồi anh đem card visit đưa cho cậu.
Nhận lấy từ tay anh, cậu vội chào hỏi