Sau khi nhận được bản đánh giá từ Tuấn Anh, Mạc Toàn thực sự đem nó ra nghiên cứu.
Anh nhận thấy "đúng là cha đẻ của nó vẫn biết nó tốt xấu ra sao".
Anh đem đánh giá đó in ra rồi đưa cho các thành viên trong cuộc họp.
Mọi người nghiên cứu rất chi tiết và tỉ mỉ từng phần rồi đội ngũ lập trình nhanh chóng đem đi cải sửa.
Một thành viên trong đội, cậu cũng là bạn học cũ của Tuấn Anh, là người đồng sáng lập HOPE khi đó.
Cậu cảm thấy bản đánh giá này có một lối trình bày rất quen thuộc, nên đã chủ động hỏi Mạc Toàn:
- Người đánh giá này là ai vậy giám đốc? Tôi có thể gặp cậu ấy được không?
Mạc Toàn liếc nhìn người đó, đúng là bạn lâu năm với Lỗi, nhìn cái có thể thấy điểm tương đồng.
Nhưng anh chỉ cúi xuống nhìn bản đánh giá một cái, rồi nói:
- Là một người từng đến đây trải nghiệm game, cậu ấy khá là bận cho nên không thể nhận lời mời tham gia của tôi.
Người kia gật gù, cậu ấy nói:
- Nếu thực sự có thể mời cậu ấy tới đây tôi nghĩ sẽ là một lọi ích lớn cho công ty.
Cậu ấy có cái nhìn sâu sắc y như Lỗi vậy.
Y như sao, thì là cậu ấy mà.
Có điều anh chỉ gật gù nói anh sẽ tìm cách mời cậu ấy đến.
Bíp..
màn hình hiện thông báo "có 1 mail mới".
Mở ra xem, nội dung ngắn gọn: "Xin chào, thời gian tới cậu có thời gian chứ? Tôi có thể mời cậu gặp mặt để trao đổi thêm về game của chúng tôi hay không? Sau khi tham khảo bản đánh giá của cậu thực sự cảm thấy cậu rất có tài năng.
Nếu cậu đồng ý tôi có thể sắp xếp một buổi gặp mặt trao đổi cụ thể và bàn về quyền lợi cho cậu luôn.
Tôi muốn mời cậu tới công ty tôi làm việc."
Mạc Toàn sau khi gửi tin nhắn đi đã hồi hộp chờ đợi, anh chờ thật lâu cũng không thấy cậu trả lời.
Anh đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này.
Tại sao ư? Tại vì cậu ấy chính là cha đẻ của game này, nên anh muốn cậu là người hoàn thiện nó.
Còn vì sao nữa à? Vì tham lam của riêng anh nữa..
Một ngày làm việc, chốc chốc anh lại check mail.
Chốc chốc lại kiểm tra có phải do mạng lỗi hay do mình tắt thông báo.
Nhưng cuối cùng anh chỉ toàn nhận được tin nhắn khác.
Hồi âm của cậu ấy lại không thấy đâu hết.
Sau đó anh lại nghĩ, hay là cậu ấy cho rằng anh có ý đồ với cậu.
Mặc dù thực sự là anh tham lam muốn gặp cậu nhiều hơn.
Nhưng đó chỉ là ý đồ riêng, ý nghĩa thực sự vẫn là mong cậu có thể phát triển game theo ý cậu muốn.
Tối, chuẩn bị tan ca.
Tùng Lâm cùng Quang Minh đến công ty đón Mạc Toàn.
Vốn dĩ là Tùng Lâm và Mạc Toàn muốn cùng nhau đi uống chút gì đó.
Nhưng "tình cơ" Quang Minh lúc đó lại ở bên khi Tùng Lâm nghe điện thoại nên cậu ta nhất quyết đi theo.
Có nói cách nào, vận mọi thủ đoạn nghề nghiệp ra biện giải ra sao thì cậu nhóc đó cũng không nghe.
Cho nên Tùng Lâm đành cho cậu ấy theo.
Nhìn sắc mặt Mạc Toàn có chút khó coi, Tùng Lâm lo lắng hỏi han có phải hay không anh đang ốm.
Nhưng anh nói không phải và đem chuyện cái mail kia kể lại cho cậu nghe.
Cậu nghe xong chỉ cười cười.
- Cậu nhạy cảm quá rồi, cậu ấy không phải một doanh nhân.
Mail cũng không phải công cụ trao đổi thư tín thường dùng hiện nay.
Có lẽ vì thế cậu ấy không để ý thôi.
Thấy Mạc Toàn yên lặng, Tùng Lâm lại nói thêm.
- Tại sao hai người không add zalo của nhau mà nói chuyện vậy?
Mạc Toàn lắc lắc đầu:
- Không, hôm đó tôi đưa cho cậu ấy cái danh thiếp gồm nhiều phương thức liên lạc.
Nhưng cậu ấy lại lựa chọn mail.
Tôi lại không biết số điện thoại của cậu ấy.
Nhắc tới danh thiếp đó, Tùng Lâm biết.
Đó là "bản giới hạn" bởi lẽ trên đó ghi đầy đủ phương thức liên lạc mà Mạc Toàn sẽ chỉ đưa nó cho người thân thiết hoặc cực kỳ quan trọng.
Số người cầm được danh thiếp riêng ấy rất ít, còn chưa tới mười người.
Còn lại sẽ chỉ là danh thiếp công ty.
- Có lẽ cậu ấy có lý do gì đó, hoặc bận gì đó..
Tới đêm, khi đã say mèm trở về nhà.
Mạc Toàn lần nữa mỏ điện thoại lên vào check mail.
Cái việc mà hôm nay anh làm rất nhiều lần rồi.
Đáp lại anh vẫn là tiếng thở dài thườn thượt của chính bản thân anh.
Nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ men say cũng khiến giấc ngủ của anh dễ dàng hơn những ngày khác.
Trong giấc mơ, anh mơ thấy cậu ấy, mơ thấy ngày họ còn bên nhau mà trên miệng còn đọng lại nụ cười.
Tới gần sáng, anh bị cảm giác ướt át bên má làm cho bừng tỉnh.
Thì ra đêm qua anh lại khóc, đằng sau mỗi giấc mơ đẹp luôn là chuỗi bi kịch phía sau.
Mặt tối của một câu chuyện.
Anh đứng dậy đi uống chút nước, sau đó lê xác uể oải quay lại giường.
Thả cơ thể xuống, anh tiện tay với lấy điện thoại xem giờ.
Và tình cờ anh nhìn thấy biểu tượng thông báo có mail mới.
Mail tới lúc 01h30.
Mở ra xem mà trong lòng đầy chờ đợi, không biết trong đầu anh lặp lại lòi cầu nguyện bao nhiêu lần: Hãy là của cậu ấy.
Đúng như mong đợi, mắt anh mở to, sáng bừng lên khi thực sự đó là hồi âm của cậu ấy.
Chạm vào mở mail, anh cười đến không khép được miệng khi nội dung mail là: "Có thể ngày kia tôi rảnh".
Anh ôm điện thoại cười đến sáng.
Tâm trạng ngày hôm nay sẽ không tệ.
Anh nghĩ xem nên hẹn cậu ở đâu và sẽ nói những gì..
cứ như vậy, đến sáng.
Hôm đó Tuấn Anh thực sự rảnh, bởi vì hôm đó Tuấn sẽ có việc cần trở về nhà.
Lúc tối anh có nói với cậu như vậy.
Việc có vẻ quan trọng lắm bởi vì anh nói có thể anh sẽ đi một hoặc hai ngày nếu việc không xong.
Cả ngày hôm nay cậu đi kiểm tra sức khỏe định kỳ lại và cùng Tuấn đi ăn ở ngoài nên cậu không chú ý điện thoại.
Khi cậu nhắn lại cái mail kia là lúc cậu cũng vừa được nằm xuống nghỉ ngơi.
Hôm nay Tuấn kéo cậu đi ăn và đi chơi một số chỗ nên có chút mệt.
Hôm trước vởi vì anh đi công tác để cậu một mình đi dạo mà anh luôn áy náy.
Hôm nay dù cậu nói không cần nhưng anh vẫn nhất quyết kéo cậu đi khiến cậu chỉ biết đi theo anh.
Tuấn thực sự không chỉ cảm thấy có lỗi, anh còn thấy lo lắng.
Cái ngày mà cậu một mình ra ngoài chơi ấy anh đã thấp thỏm không yên.
Anh luôn có tâm trạng bất an về một điều gì đó không rõ ràng.
Anh sau khi trở về có gọi người anh cử bảo vệ cậu hôm đó để hỏi chuyện, nhưng hắn chỉ trả lời về việc cậu đi mua sắm mà không nói gì thêm.
Tuy nhiên anh vẫn không yên tâm.
Nếu không phải bất đắc dĩ thì chắc chắn anh sẽ không bảo giờ đi đâu xa cậu thêm lần nào nữa.
Anh cũng là kẻ lăn lộn nhiều, đôi mắt nhìn người của anh không hề tệ.
Anh biết cậu gần đây có gì đó không nói với anh.
Cho nên để cậu tiếp tục đi chơi cũng là một cách để anh biết cậu thực sự đã đi đâu làm gì.
Anh đã nói dối cậu về việc bản thân có việc để có thể biết được sự thật.
Tận sâu trong tâm trí anh mong rằng mọi suy nghĩ của anh chỉ là suy diễn.
Từ lần đó tại rạp phim trong lòng anh cứ có một bóng ma tâm lý.
Anh sợ gì? Sợ mất cậu khỏi vòng tay của mình.
Chỉ đơn giản là vậy.
Hai ngày sau đó, theo kế hoạch Tuấn giả vờ đi làm việc gì đó.
Tuấn Anh cùng người vệ sĩ hôm trước đi dạo phố.
Và lại một lần nữa cậu tìm cách trốn khỏi hắn và biến mất trong đám đông.
Tên vệ sĩ ngay sau đó bị Tuấn tóm lại rồi hắn đi theo anh trong tâm trạng bất an.
Lần này hắn nhất định toi rồi!
Tuấn Anh sau khi tưởng như đã thoát khỏi vệ sĩ thì nhanh chóng đến nơi hẹn sẵn với Mạc Toàn.
Đây là quán café đối diện công ty HOPE.
Hai người đã