Thời gian sau, Tuấn Anh thực sự chuyên tâm vào việc cải sửa và hoàn thiện Game.
Cậu hoàn toàn đắm chìm trong đó, cứ như game ấy là do chính cậu tạo ra ấy.
Cậu không chỉ đặt hết tâm huyết vào đó mà còn dành cả thời gian nghỉ ngơi cho nó vậy.
Thật có lúc Tuấn thấy anh còn không bằng mấy nhân vật trong game.
Nhưng lại tự an ủi rằng, đó là đứa con tinh thần của Tuấn Anh, cho nên anh nhịn.
Ngày hôm đó là lần chạy thử cuối cùng của game trước khi hoàn thiện và đưa ra thị trường.
Tuấn Anh đã đích thân tới công ty Mạc Toàn để theo dõi.
Đương nhiên là Tuấn nhất quyết đòi đi theo, anh không thể để cho Tuấn Anh đi một mình được.
Thực ra, buổi chạy thử nghiệm này Mạc Toàn nửa muốn Tuấn Anh tới, nửa không muốn cậu ấy tới.
Bởi vì anh sợ, vì là buổi chạy thử cuối cùng cho nên rất nhiều thành viên chủ chốt của Hope sẽ có mặt.
Sẽ không như lần trước đó Tuấn Anh đến đây, lần này có thể cậu sẽ gặp lại người quen cũ.
Cậu không nhận ra họ nhưng chắc chắn họ nhận ra cậu.
Nếu tệ hơn câu chuyện có thể đi xa hơn, cậu sẽ nguy hiểm.
Chính vì vậy anh đã chủ động liên hệ với Tuấn để cậu ấy hóa trang một chút trước khi tới.
Tuấn Anh ban đầu rất bài xích, cậu nghĩ cậu đâu phải người nổi tiếng mà cần cầu kỳ mấy cái chuyện đó.
Khuyên mãi không được Tuấn đành đem bản thân ra để thuyết phục cậu:
- Đây cũng là vì anh đi! Thời gian trước em có phải hay không nhìn thấy anh rất bận?
Tuấn Anh nheo mắt nhìn anh, đang yên đang lành anh nhắc tới công việc của anh làm gì.
Thế nhưng cậu thấy anh đang chờ cậu trả lời cho nên khẽ gật đầu một cái.
Anh liền cúi đầu xuống, thở dài, ra chiều suy tư lắm:
- Em cũng biết anh làm loại công việc gì rồi đó.
Anh nhiều kẻ thù lắm.
Thời gian đó ra ngoài cũng kéo đến không ít kẻ thù đâu.
Họ chỉ chờ anh thò chân ra là tìm cách chặt chân anh ngay.
Nói tới đây, anh lại ngẩng mặt lên nhìn vào mắt cậu tỏ ra đầy lo lắng, khẩn thiết nói:
- Cho nên, anh nói em hóa trang là để an toàn cho em, bảo vệ em.
Anh có thể sao cũng được, nhưng nếu em vì anh mà bị liên lụy thì anh..
anh sẽ san phẳng tất cả, những kẻ đó cũng sẽ bồi táng theo em.
Cái câu chuyện này khiến người nghe cảm thấy buồn cười, nhưng anh biết nó lại là hợp lý với cậu ấy.
Bởi lẽ, từ khi anh thật thà nói công việc anh đang làm cho cậu ấy nghe thì cậu ấy đã luôn khuyên anh tăng ăn chay niệm phật và đừng hại tính mạng người nữa.
Cậu chính là sợ bản thân anh quá tạo nghiệt.
Ấy là bởi vì cậu chưa rõ, anh tuy rằng ngoài mặt là trùm băng đảng nhưng thực tế băng của anh làm việc không hề liên quan mạng người.
Nếu có xô xát thì cùng lắm hại người ta nằm viện ít hôm thôi.
Tuy nhiên cậu ấy nghĩ như vậy anh cũng không giải thích.
Bởi vì thật tâm là cậu ấy lo lắng cho anh.
Hôm nay, chuyện này thế mà lại thêm một lợi ích nữa, cậu sợ anh đại khai sát giới mà đồng ý với anh.
Anh đem khuôn mặt cậu giao cho người ta hóa trang một hồi khiến bản thân anh cũng nhận không ra nữa.
Khuôn mặt mới này bị người ta hoa hoa vẽ vẽ thành một khuôn mặt thư sinh nho nhã khiến anh nhìn không quen.
Chính cậu cũng không quen.
Để phù hợp khuôn mặt, da cậu cũng được bôi bôi chát chát cho trắng lên vài phần.
Người ta còn đặc biệt chọn cho cậu một thân quần âu sơ mi trắng.
Nhìn cậu bây giờ thực sự kiểu tiểu mỹ thụ đúng nghĩa.
Trước đây nhìn sao cũng là thân nam nhi đầy mình.
Cậu nhìn bản thân trong gương cũng có chút mới mẻ, nhưng cậu lại không thích điệu bộ này, cậu của chính cậu vẫn ổn hơn.
Anh cũng vậy, thấy có chút không quen.
Tuấn như lời nói ban đầu, bản thân cũng đành để người ta biến hóa một phen.
Nhào nặn một hồi anh cũng thành kẻ khác, nhưng khuôn mặt vẫn mang phong thái đĩnh đạc đội trời đạp đất.
Anh nhìn bản thân trong gương, rồi tiến lại đứng cạnh cậu.
Tạch một cái, anh chụp một bức ảnh khiến cậu không kịp trở tay.
- Anh làm gì vậy?
- Em không thấy dáng vẻ chúng ta hôm nay rất thú vị à? Sau này chẳng biết còn có biến thành dáng vẻ này hay không, cho nên hôm nay nên lưu lại!
Chụp xong lưu vào máy, anh mở lại album ngắm nghía một chút, rồi tiện tay vuốt qua.
Khuôn mặt anh thoáng buồn, vì chợt nhận ra đây là tấm ảnh đầu tiên hai người cùng chụp.
Lúc trước cũng chỉ là bản thân anh nén chụp cậu ấy mà thôi.
Thoáng chốc một ý nghĩ chạy nhanh qua đầu anh, từ nay nhiều hơn một chút sẽ chụp cùng cậu ấy.
Tắt điện thoại, nhét nhanh vào túi, anh kéo cậu ra ngoài.
Đúng ra, khi cậu nói nhất định tham gia thì anh không hề vui vẻ.
Anh trước giờ vẫn phòng bị từ khi hai người đó bắt đầu làm cùng nhau.
Thậm chí mỗi khi cậu làm việc, nếu anh rảnh, nhất định anh sẽ ngồi bên cạnh, yên lặng canh chừng cậu.
Tới công ty, Mạc Toàn và Tùng Lâm đã đứng chờ hai người ở sảnh từ lâu.
Nhìn thấy Tuấn Anh đi vào, Mạc Toàn và Tùng Lâm không khỏi giật mình.
Mặc dù hẹn trước kế hoạch, cũng là người đưa ra ý kiến.
Nhưng thực sự nhìn thấy cậu ấy như này nhất thời cả hai có chút không quen.
Tùng Lâm còn nén quay đi méo mó giữ bản thân không cười thành tiếng.
Mạc Toàn nhìn sang Tuấn, cái tên này, đang yên đang lành anh ta vậy mà cũng hóa trang.
Nhưng rồi anh lại chợt buồn, nếu là anh, có lẽ anh cũng làm như thế.
Vì sao ư? Vì yêu..
yêu nhiều..
nên mới thế.
Mạc