Đêm đó, sau khi trở về, Tuấn Anh liền mê man luôn một đêm khiến cho Tuấn vô cùng lo lắng.
Anh không biết cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột nhiên đau đầu rồi chìm vào sốt cao và mê man như thế.
Anh đã đặc biệt mời bác sĩ riêng tới chăm sóc cho cậu.
Qua một đêm, sáng hôm sau cậu ấy liền tỉnh lại.
Tuấn lập tức chạy tới ôm cậu vào lòng như sợ mất đi một vật trân quý.
- Em sao rồi? Có đau ở đâu không? Khó chịu ở đâu không? Anh lập tức gọi bác sĩ tới..
Tuấn Anh đưa tay lên ngăn anh lại:
- Đừng lo, em không sao.
Tuấn không tin điều Tuấn Anh nói, anh không yên tâm, anh đem tay nâng khuôn mặt cậu lên nhìn qua nhìn lại, nhìn trái nhìn phải xem cậu có sao không.
Đáp lại sự lo lắng của anh là nụ cười của cậu.
Cậu cười lên tươi tắn, dù còn mệt một chút nhưng cậu vẫn cố cười để anh yên tâm.
- Em thực sự không sao?
Anh ngờ vực hỏi.
Nhìn đôi mắt vẫn thiếu chút thần sắc của cậu anh thực sự lo lắng vô cùng.
Mặc dù cậu luôn nói không sao nhưng tới khi bác sĩ lần nữa khẳng định cậu vẫn ổn thì anh mới bỏ được tảng đá trong lòng xuống.
Anh quay qua nhẹ nhàng hỏi cậu:
- Em muốn ăn gì không?
Nhìn mái tóc rối tung, khuôn mặt phờ phạc của anh cậu liền biết, có lẽ cả đêm qua anh đã không ngủ.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên chỉnh lại sợi tóc vướng trên trán anh, nói với anh:
- Cho em cốc nước hoa quả trước đi, em chưa thấy đói.
Anh lập tức phản đối bằng khuôn mặt cương quyết vô cùng:
- Không được, anh lấy cháo loãng cho em ăn nhé.
Hôm qua uống rượu xong rồi chưa kịp ăn gì đã như vậy.
Phải ăn chút vào anh mới yên tâm.
Nhìn anh lo lắng cậu cũng chỉ đành cười đáp ứng anh.
Anh vui vẻ đích thân ra bếp đem cháo đã chuẩn bị từ sớm múc ra cho cậu.
Cả đêm qua anh không thể ngủ nên sáng nay đã hầm nồi cháo này rồi.
Anh đi ra khỏi, lúc này đôi mắt và nụ cười của Tuấn Anh chợt tắt hẳn.
Thay vào đó là sự mất mát đến đau lòng.
Đêm qua, trong cơn sốt mê man, cậu đã nhớ lại tất cả.
Cậu nhớ ra mọi chuyện, nhớ ra bố mẹ, nhớ ra mục đích về nước, nhớ ra game đó chính là của cậu, và nhớ ra cả Mạc Toàn.
Cậu đưa mắt nhìn ra cửa sổ, lúc này trong tâm trí cậu hận thù đã không còn.
Cái ngày mẹ Mạc Toàn chịu trừng phạt thì có lẽ cậu đã trả được thù rồi.
Nhưng bản thân cố chấp cái chết của bố là do bố Mạc Toàn gây ra cho nên cậu nhất quyết không chịu dừng lại.
Nhưng thực ra ông ấy tự sát cũng vì thấy có lỗi với mẹ cậu mà thôi, đoạn ghi âm ông để lại cũng cho thấy điều đó.
Chẳng qua bản thân cậu cố chấp không tin.
Bởi lẽ khi ấy trả thù là lí do duy nhất cậu muốn sống tiếp.
Ánh mắt đau đớn cuối cùng Mạc Toàn dành cho cậu, cậu cũng nhớ được.
Ngày hôm đó anh ấy đã thực sự đau lòng.
Nhưng còn một chuyện cậu không hiểu được, đó là HOPE.
Tại sao anh ấy lại chạy dự án game của cậu, lại đưa đồng đội của cậu về? Cậu thực sự không hiểu..
Dòng suy nghĩ của cậu ngừng lại khi Tuấn đem cháo vào cho cậu.
Vì nhớ lại, cho nên cậu lại càng cảm thấy có lỗi với Tuấn và biết ơn Tuấn.
Anh ấy từ đầu đến cuối vốn chẳng liên quan tới cậu nhưng lại bị cậu kéo vào dây dưa, đến bây giờ còn vì cậu mà lao tâm tổn sức.
Cậu có nhiều hơn với anh cảm giác biết ơn.
Anh đem cháo thổi thổi rồi đút cho Tuấn Anh từng miếng từng miếng nhỏ.
- Em thấy sao? Có dễ ăn không?
Nhìn nét mặt mong chờ của anh, cậu giả vờ nhăn nhó.
Anh tưởng cháo không ngon:
- Để anh bảo người nấu lại cho em nhé..
anh..
chắc tại anh không biết nấu.
Anh đem tay gãi gãi đầu khiến cậu bật cười khanh khách:
- Đùa anh thôi, rất ngon..
không tin anh tự nếm thử xem!
Anh cũng đưa lên miệng mình một miếng, mắt sáng rực lên, ừ, ngon thật mà.
Sau đó anh lại vui vẻ đút cho cậu:
- Em xem, có phải anh là người đàn ông quá xuất chúng? Cái gì cũng có thể làm.
Đẹp trai, nhiều tiền, có tiếng nói, lăn lộn chiến trường, lại có thể vì em lăn vào bếp.
Nhìn xem có phải cuốn hút lắm không.
Cậu không nói gì, chỉ cười thêm một trận.
Anh ở trước mặt đàn em luôn uy nghiêm cẩn trọng khiến ai cũng cung