Ba ngày sau, tỉnh lại trên giường bệnh.
Tuấn Anh đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy một màu trắng tinh.
Đây lại là bệnh viện.
Cậu cười khổ trong lòng, việc tỉnh dậy trong bệnh viện với cậu từ bao giờ lại trở thành quen như thế này cơ chứ.
- Em tỉnh rồi!
Mạc Toàn nhanh chân chạy lại nắm lấy tay Tuấn Anh, cậu hơi nhíu mày vì mấy ngày liền mới nhìn ra ánh sáng, có chút chói.
Đợi đến khi mắt quen dần, nhật ra người bên cạnh mình là ai cậu lại không khỏi giật mình.
- Tại sao anh lại ở đây?
Giọng khàn đặc đi khiến âm thanh không tròn nghĩa.
Anh hiểu cậu nói gì nhưng cũng chưa trả lời cậu ngay.
Anh đem chút nước cho cậu thấm môi rồi nhanh chóng đi tìm bác sĩ.
Đợi khi bác sĩ nói cậu ấy ổn rồi anh mới có chút yên tâm.
Tuấn Anh đưa mắt tìm quanh phòng, cậu nhìn một lượt rồi nhíu mày khó hiểu.
- Anh ấy không ở đây đâu.
Mạc Toàn biết, cậu ấy đang tìm gì cho nên đã trả lời cho cậu biết.
Nghe anh nói, ánh mắt cậu chợt buồn rồi cụp lại.
Anh chợt thất thật đau lòng.
Bao năm nay người luôn bên cạnh cậu ấy không phải anh.
Người đầu tiên cậu ấy nhìn thấy mỗi tỉnh dậy sau điều trị đếu không phải anh.
Anh đã không còn quan trọng với cậu ấy nữa rồi sao?
Từ lúc tỉnh lại, Tuấn Anh vẫn chưa nghĩ lại tới những chuyện đã qua.
Cho tới lúc này, bởi vì không gian chợt yên lặng và trùng xuống cậu mới bắt đầu nhớ lại.
Cậu, hôm đó sau khi bị bắt lên xe đã liền bất tỉnh.
Đợi đến khi bị một trận lạnh và ướt tạt thẳng vào người cậu mới tỉnh dậy thì nhận ra bản thân đang bị trói chặt vào ghế.
Những kẻ trước mặt sẹo đầy người chằng chịt đang cởi trần cầm theo gậy đứng đó.
Bọn chúng còn bàn tán nhau:
- Tao còn tưởng trai do thằng đó bao sẽ phải trắng mềm ngon ngọt như nào chứ, sao lại là thằng như này nhỉ.
- Con mẹ nó..
tao thấy nó còn nam tính hơn mày..
- Thằng chó này..
nhưng biết đâu chỗ khác của nó ngon..
- Ngon hay không chẳng phải kiểm tra là biết à..
ha ha ha..
Tiếng nói, tiếng cười hỗn loạn, những âm thanh khó chịu đến rợn người.
Tuấn Anh còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, chúng đang nói cái gì thì cậu đã bị hai tên sốc dậy rồi lôi ra bàn đè xuống.
Cậu điên cuồng vùng vậy, điên cuồng chửi rủa.
Nhưng mỗi khi như vậy cậu lại bị tát vào mặt hoặc đấm vào đầu.
Cũng có khi là vào bụng.
Xoạc..
áo của cậu bị xé ra một phần rồi bị một thằng nào đó kéo ngược lên để lộ toàn bộ khuôn ngực trước mắt chúng..
- Tao nói mà, nó còn nam tính hơn mày..
ha ha ha..
xem cái cơ thể săn chắc chưa này, tuy hơi gầy nhưng mà..
vừa vặn lắm..
- Để tao lột luôn quần nó ra xem nó còn nam tính không..
đ*** m*** nó lại chẳng bị chơi đến nát ra rồi ấy chứ.
Bị giữ chặt chân tay và đánh tới mụ mị, cậu vẫn cảm nhận được bản thân đang bị khinh bạc đến nhường nào.
Cậu vẫn điên cuồng giãy dụa.
Cậu hét lên với chúng:
- Bọn mày cút ra..
nếu không cút ra thì chũng mày sẽ không bao giờ có được thứ chúng mày muốn.
Một thằng phá lên cười khanh khách.
Nó bóp miệng của cậu, nói giọng mỉa mai cậu:
- Mày trong tay bọn tao rồi thì còn sợ thằng Tuấn điên ấy nó không giao thứ bọn tao muốn ư..
Tuấn điên? Cậu nghe bọn chúng nhắc tới tên anh thì chợt hiểu ra mục đích chúng bắt anh là gì.
Thì ra là vậy, từ lúc bị bắt đến giờ cậu còn u mê chưa rõ bản thân là bị ai bắt đi.
Vậy mà cậu còn nghĩ là do bố Mạc Toàn phát hiện ra sự tồn tại của cậu mà bắt đi cơ đấy..
- Nếu tao chết..
chúng mày nghĩ..
chúng mày..
còn có được thứ chúng mày muốn hay không.
Cậu hổn hển đem những lời nói ra một cách đứt đoạn.
Cậu lúc này chỉ có thể đem chính lợi ích của chúng ra uy hiếp..
biết đâu..
Lúc này từ góc phòng Nhất Chột mới lên tiếng.
Nãy giờ hắn vừa uống bia vừa xem kịch hay, dù sao hắn cũng có tuổi, lúc này lại chẳng hứng thú gì chứ không hắn cũng muốn xem thử mùi vị đàn ông nó như nào.
- Chúng mày bớt bớt lại cho tao..
Đừng quá lên rồi lại thành công cốc.
Lúc này bọn chúng mới chịu dừng tay, nhưng một thằng còn không quên nhổ vào mặt cậu một cái.
- Mẹ nó, trai bao còn giả vờ thanh cao cái đếch gì..
Một thằng khác thì thuận chân đạp vào mông cậu một cái, khiến cậu từ trên bàn bị văng xuống đất, một ngón tay trong lúc đó mà bị gãy ra..
Tính ra, một cái đó và hai cái bị bẻ để uy hiếp Tuấn là cậu đã gãy cả thảy ba ngòn tay.
Khó khăn nhấc bàn tay đang băng bó lên nhìn.
Cậu nhếch miệng cười cười, mà cười cũng còn thấy đau bởi khuôn mặt bị sưng lên như một cái đầu heo mất rồi.
Nhưng vẫn may quá, chưa làm sao cả.
Cậu ngay lúc này lại rất muốn thấy Tuấn.
Cậu đang nghĩ, anh ấy chắc chắn là đang tự trách bản thân rất nhiều.
Làm sao có thể không suy nghĩ và dằn vặt được chứ, bởi cậu biết, anh rất tốt.
Cậu đã nhờ Mạc Toàn cho cậu mượn điện thoại.
Mạc Toàn nhìn đôi mắt lo lắng của cậu mà tận sâu trong lòng anh chẳng vui vẻ gì.
Thế nhưng, anh lại không có tư cách ngăn cậu lại.
- Để anh gọi giúp em.
Anh như cũ, hiểu cậu muốn gì.
Nếu cậu đã muốn gặp anh ta như thế, thì anh sẵn sàng giúp cậu.
Tuấn Anh gật gật đầu:
- Ừ..
Đầu giây bên kia sau