Suốt mười ngày ở viện Mạc Toàn đều lén lút đến xem Tuấn Anh đã hồi phục đến đâu.
Mỗi lần tới đều len lén nhìn ngoài cửa.
Nếu thấy cậu ấy ngủ rồi thì anh sẽ lặng lẽ đi vào phòng nhìn cậu cho gần hơn.
Cũng vài lần bị Tuấn bắt gặp.
Nhưng Tuấn bây giờ đã khác trước, anh vẫn nhớ cảnh tượng Mạc Toàn đã dùng thân che chắn cho Tuấn Anh ra sao.
Vì vậy cho nên anh cũng giả vờ như không biết để cho Mạc Toàn được gặp cậu ấy.
Trước ngày xuất viện, Mạc Toàn đã hỏi Tuấn một điều:
- Anh sẽ bảo vệ cậu ấy chứ.
Nếu là Tuấn khi trước, nhất định anh sẽ tự tin mà nói chắc chắn bảo vệ được cậu.
Nhưng anh bây giờ lại có chút đắn đo:
- Tôi sẽ cố gắng bảo vệ cậu ấy bằng cả tính mạng của tôi.
- Đừng cố gắng, mà hãy chắc chắn.
Anh chắc chắn phải bảo vệ cậu ấy, đừng để cậu ấy đau đớn thêm lần nào nữa.
Từ sau hôm đó, cuộc sống tưởng như quay về quỹ đạo ban đầu của nó.
Ai ở cạnh ai thì vẫn y nguyên như vậy.
Ai yêu ai thì vẫn như thế.
Ai nhớ thương ai thì cũng không hề thay đổi.
Duy chỉ có một điều thay đổi, đó là giấc ngủ của Tuấn Anh.
Từ ngày hôm đó, nếu ở viện cậu sẽ giật mình tỉnh lại và được bác sĩ giúp tiêm an thần thì mới có thể ngủ sâu.
Còn sau khi ra viện về nhà cậu sẽ phải dùng thuốc để có thể đi ngủ.
Ngày một ngày hai thì không sao, nhưng nếu kéo quá dài thì Tuấn không hề an tâm chút nào.
Anh không muốn cậu ấy quá lệ thuộc vào thuốc.
Nhưng nếu không uống thuốc cậu ấy sẽ chẳng thể ngủ yên.
Tuấn đã chuyển vào ngủ chung phòng với Tuấn Anh, sẽ cố gắng ôm cậu để cậu yên tâm ngủ.
Nhưng sẽ có lúc cậu giật mình tỉnh dậy mà mướt mát mồ hôi.
Cậu không nói gì nhưng anh biết cậu sợ.
Một hôm, cũng như vậy, cậu tỉnh lại giữa đêm sau khi nằm mơ thấy bản thân đang bị những kẻ kia đè ra sờ soạng.
Cậu bật dậy đi vào nhà tắm dùng cái tay không bị thương điên cuồng kỳ cọ toàn cơ thể.
Tuấn thấy động tĩnh liền lập tức bật dậy theo, nhưng anh chỉ dám đứng tựa vào tường mà khó chịu tới rơi lệ.
Đợi đến khi cậu tắm đủ kỹ và đi ra.
Anh liền từ đằng sau ôm chầm lấy cậu:
- Xin lỗi em..
Cậu đứng ngẩn ngơ hồi lâu như một kẻ vô hồn, đợi khi lấy lại được bình tĩnh thì mới đặt tay lên tay anh vỗ nhẹ:
- Đừng nói xin lỗi nữa, em nói rồi đó không phải lỗi của anh!
Anh như cũ, đứng phía sau cậu, anh tựa đầu lên vai cậu, giọng nói yếu ớt bất lực đến vô cùng:
- Em đừng nghĩ tới những chuyện đó nữa có được không?
Cậu yên lặng.
Có thể không nghĩ tới sao? Cậu cũng cố rồi, không hề muốn nghĩ tới chút nào cả.
Nhưng làm sao đây khi có lúc cậu sẽ bị cảm giác kinh tởm cùng sợ hãi đó kéo lại như muốn nhấn chìm cậu cơ chứ.
- Anh có thấy..
em bẩn không?
Cậu hỏi anh như vậy, ngay lập tức anh kéo cậu lại ôm chặt hơn, điên cuồng lắc đầu rồi khẳng định:
- Không hề, em trong mắt anh luôn là người trân quý nhất, đẹp nhất, cũng tuyệt vời nhất.
Em có biết không?
Cậu bật cười nhẹ, sau đó cậu gỡ tay anh ra để bản thân từ từ xoay người lại đối diện với anh.
Cậu vòng tay qua sau gáy anh, ôm anh, rồi kéo anh lại mà hôn lấy anh.
Nhưng nụ hôn rất lạ, nó mang theo bất an, sợ sệt cùng run rẩy.
Anh biết, cậu chỉ đang muốn chứng minh điều anh nó mà thôi.
Anh cũng đáp lại cậu, nhẹ nhàng, ôn nhu hôn lấy cậu.
Anh muốn an ủi cậu, muốn cậu thấy rằng anh không hề có ý nghĩ khác lúc trước với cậu một chút nào cả.
Anh biến bản thân từ bị động thành chủ động, anh kéo cậu lại bên mình, dán cậu chặt lên người mình.
Nhưng đợi khi anh đem tay luồn vào trong áo cậu thì chính cậu lại hốt hoảng đẩy anh ra.
Cậu sợ sệt nhìn anh rồi xoay đầu chui vào trong chăn nói muốn ngủ.
Ánh mắt anh nhìn theo cậu lúc này là một chuỗi bị thương.
Anh thương cậu vô cùng.
Ngày hôm sau, anh liên hệ với bác sĩ tâm lý giỏi nhất để đặt lịch hẹn cho cậu.
Cậu ban đầu không đồng ý đi, nhưng sau khi anh khuyên nhủ mãi thì cậu cũng đã cùng anh tới điểm hẹn.
Bác sĩ đó sau khi nghe câu chuyện của cậu, ông ta đã lên lịch hẹn cố định cho cậu ở phòng khám của mình.
Nhưng thời gian lại qua đi mà cậu chưa hề có chuyển biến tốt.
Lúc ấy cũng là một tháng sau rồi.
Bác sĩ đưa ra hướng điều trị là dùng cách thôi miên loại bỏ ký ức đó đi để cậu không nhớ tới nó nữa.
Nhưng cậu không đồng ý.
Đã từng là một người mất trí nhớ, từng chịu cảm giác có khúc mắc trong lòng mà không biết tại sao.
Cho nên cậu không muốn trải qua cảm giác đó thêm lần nữa, nó thực sự còn đáng sợ, cô đơn, bí bách hơn như này đến cả trăm lần.
- Còn cách nào khác không bác sĩ.
Nhìn cậu điên cuồng từ chối như thế, anh cũng thấy không lỡ.
Cho nên chủ động hỏi bác sĩ hướng điều trị khác để cậu thoải mái hơn.
Bác sĩ nhìn anh rồi nhìn bệnh nhân của mình.
Ông khẽ đẩy gọng kịnh lên rồi thở dài, thực ra thôi miên cũng không phải cách tốt nhất.
Nhưng bởi vì ngay từ đầu người nhà bệnh nhân đã nói cuộc sống của họ như nào nên ông cũng đành hạn chế đi cách điều trị.
Nay cách ông đưa ra đã không được chấp nhận, vậy thì chỉ còn có thể đưa ra cách kia thôi.
- Còn một cách khác, đó là đưa cậu ấy ra môi trường sống khác.
Hiện tại sở dĩ cậu ấy vẫn còn nhiều mặc cảm và sợ hãi là do môi trường sống của cậu ấy không đủ khiến cậu ấy an tâm.
Bây giờ hãy để cậu ấy sống ở môi trường mới, thân thiện hơn, hòa đồng hơn cậu ấy sẽ dần lấy lại được sự tự tin của mình..
Hai người nghe xong liền rơi vào trầm tư không nói.
Họ yên lặng cho đến lúc về nhà.
Tới nhà, vừa ngồi xuống ghế anh đã kéo tay cậu rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, lấy hết can đảm ra mà nói:
-