Sau khi ăn sáng, mọi người về phòng chuẩn bị ít đồ, đúng tám giờ ba mươi mọi người có mặt tại đại sảnh để cùng nhau đi ra du thuyền rồi cùng nhai ghé đảo chơi.
Nơi này phải nói là một trong những vùng biển đẹp nhất cả nước, không những bờ biển đẹp, mà những hòn đảo nhỏ quanh đây cũng thu hút không kém.
Mỗi một điểm đi đều là một sự mong chờ bởi vì những gì nơi này mang lại luôn cho du khách những ngạc nhiên không hề nhỏ.
Có người dù đi lần hai hay lần ba đi nữa thì vẫn cứ mong chờ không kém.
Chính vì thế mà không ai trong đoàn chậm trễ giờ quy định cả, đương nhiên vẫn là ngoại trừ Tùng Lâm và Quang Minh.
Hai người đó vẫn là cáo ốm ở nhà.
Tuấn Anh đi ra sảnh đứng cạnh Eric, cậu mặc một bộ đồ thực sự không khác phong cách ngày thường là mấy.
Một chiếc quần short đen, một chiếc áo ba lỗ đen, bên ngoài khoác một chiếc sơ mi kẻ sọc trắng xanh.
Hoàng còn thuận miệng trêu cậu:
- Này, nói cậu chứ, ngày thường đã toàn mặc đồ tối rồi, tại sao hôm nay lại mặc màu đen như này.
Đi chơi cậu cũng nên mặc sáng sủa tí chứ nhỉ!
Eric đứng bên cũng nhìn phong cách của Tuấn Anh nãy giờ, rồi nhìn lại họ một lượt.
Trong đoàn này có ai mà không lựa chọn đồ hoa hòe màu sắc.
Bản thân cậu ngày thường đơn giản là thế mà hôm nay cũng diện một cây trắng kèm theo chiếc áo hoa khoác ngoài cơ mà.
Cậu vỗ vai Tuấn Anh cảm thán.
- Đúng là người có nhan sắc có khác, mặc gì cũng đẹp.
Rồi còn thuận miệng thở dài một hơi nữa, tự nhiên cảm thấy bản thân như đang làm một trò ngốc nghếch vậy đó.
Tiếp sau đó là Mạc Toàn và Tuấn đi ra.
Mọi người lại càng há hốc hơn khi nãy nữa.
Bởi lẽ, cả hai người họ đều diện một cây trắng, quần trắng, áo ba lỗ trắng, áo khoác ngoài cũng là sơ mi trắng.
Đây là cái gì? Thật nhức mắt người nhìn.
Mấy người này bình thường đủ soái rồi, hôm nay lại còn có chút lãng tử nữa.
Mấy người đàn ông, nhìn họ rồi nhìn mình, khác nào tắc kè hao đâu chứ.
Quay đi quay lại họ vẫn đẩy Tuấn Anh lại.
Những người sống nhờ nhan sắc nên đi với nhau đi!
Đương nhiên bị bỏ rơi khiến Tuấn Anh có chút phản ứng không kịp, cậu ê a một lúc quay trước nhìn sau.
Đi với hai kẻ kia ư? Thà rằng cậu đi một mình còn hơn.
Nghĩ vậy nên cậu nhanh chân chạy sau đoàn chứ không tình nguyện tụt về cùng chỗ Tuấn và Mạc Toàn.
Tuấn thấy vậy thì định chạy theo nhưng..
anh vẫn là chậm chân, Lisa đã từ đâu phi ra phía Tuấn Anh rồi.
Cô ấy vì hôm nay ra đảo, có hoạt động vào hang động tham quan cho nên cũng không lòe xòe váy áo mà mặc quần short, áo phông.
Điều đáng nói là, cũng là một cây trắng!
- Tuấn Anh, anh nói xem có phải chúng ta rất hợp không? Đen và trắng..
Tuấn Anh đang vừa một tay gỡ cái xúc tu quấn lấy tay con lại của anh ra, vừa nói:
- Tôi thấy cô Lisa với hai người phía sau càng hợp hơn.
Nói vậy khiến cô cũng ngoái đầu lại nhìn, nói cô và họ hợp, hợp gì chứ! Cô lườm hai người phía sau một cái rồi lại líu ríu nói chuyện với Tuấn Anh.
Dù sự thật là cô nói, còn Tuấn Anh chẳng biết có để tâm nghe hay không.
Hai người kia, không ai bảo ai, tự nhiên bước chân cũng nhanh hơn.
Từ lúc nào đôi chân dài miên man của họ đã sải tới kịp phía sau Tuấn Anh rồi.
Thành ra một đoàn bốn người, một đen ba trắng cứ quấn lấy nhau.
Nhưng nó lại tạo ra một cảnh rất là bắt mắt.
Mấy vị hủ chúa đương nhiên sẽ nhân lúc không ai để ý mà lưu ngay vài tấm ảnh rồi!
Lên du thuyền, có người vì say sóng mà vật vã, có người lại hồ hởi tạo dáng chụp ảnh lia lịa.
Có người lại chỉ bận ngắm non nước hữu tình.
Vừa lên du thuyền thì bốn người họ vẫn đứng cạnh nhau, nhưng được một đoạn xa thì Lisa muốn được chụp vài bức ảnh.
Cô chủ động đưa máy ảnh về phía Tuấn Anh.
- Anh giúp em chụp vài tấm được không?
Tuấn Anh lịch sự từ chối.
- Thực ngại quá, tôi không biết chụp ảnh.
- Em dạy anh!
Không cho cậu cơ hội từ chối, Lisa nhanh chóng sáp lại gần để "dạy" cậu.
Tuấn thấy thế liền lao tới giật chiếc máy ảnh từ tay Lisa.
- Để tôi chụp cho cô!
Chính vì lẽ đó mà Tuấn bị Lisa lôi từ góc này tới góc khác để chụp ảnh cho cô ấy.
Ai nói anh phá ngang cơ hội của cô.
Cũng vì vậy mà Mạc Toàn và Tuấn Anh liền đứng cạnh nhau ngắm cảnh non nước hữu tình này.
Được một lúc, Tuấn Anh cảm thấy không khoe, cậu đưa tay day day trán.
Mạc Toàn nãy giờ tưởng như chỉ nhìn về phía trước, nhưng ngay khi thấy Tuấn Anh nhíu mày anh liền phát hiện ngay.
Anh quay sang nhìn Tuấn Anh.
- Cậu ổn chứ?
Tuấn Anh nghe anh hỏi, có chút giật mình ngẩng lên nhìn anh, cậu không hề làm lố gì, vậy mà anh lại biết.
- Hơi chóng mặt, có lẽ do gió to quá!
Mạc Toàn liền nhẹ giọng nói.
- Tôi dưa cậu vào phía trong nhé?
Mạc Toàn nghĩ một lúc, rồi khẽ gật đầu.
Cậu định tự đi vào, nhưng như vậy cũng không ổn, bởi cậu hiện tại nếu tự đi sẽ quay cuồng mất.
Nên nhờ anh ấy chắc không sao.
Ở đây dù sao cũng rất nhiều người.
Mạc Toàn chạy lại chiếc bàn gần đó, bỏ ly nước đang cầm trong tay xuống rồi nhanh chống quay lại đỡ lấy Tuấn Anh.
Một tay anh kéo tay cậu vòng qua cổ mình, một tay thuận tiện nắm lấy eo bên kia của cậu.
Anh chống đỡ cho cậu dựa vào bước đi.
Quang đứng gần đó nhanh nhảu chạy lại hỏi:
- Cậu..
cậu..
cậu..
sao thế?
Tuấn Anh lắc lắc đầu rồi nhìn Quang cười trấn an:
- Tôi say sóng thôi!
Nhưng Quang vẫn không khỏi lo lắng, cậu vừa bước theo vừa dang tay ra:
- Có..
có..
có cần..
tôi