Đợi khi tất cả lên đảo thì Tuấn Anh mới lững thững đi theo sau.
Cậu chóng mặt là thật cho nên cảm giác bước chân tiếp đất không hề chân thực cũng là thật.
Cậu vừa bước đi vừa chếnh choáng vịn vào tay vịn.
Tuấn vốn dĩ đã muốn đi theo sau để dỡ cậu nhưng là cậu không cho đỡ.
Nhìn sao cũng thấy như vậy thực yếu đuối mà cậu lại không thích điều ấy.
Vì vậy cứ mỗi lúc Tuấn Anh có chiều nghiêng ngả là Tuấn lại muốn lao lên đỡ lấy cậu, nhưng lại không thể tiến lên.
Khuôn mặt anh cũng vì vậy mà xụ hẳn xuống.
Khi mọi người đông đủ xuống khỏi du thuyền thì Lisa nói với mọi người.
- Đảo không lớn, cũng chỉ có vài hang động cùng vài điểm đến tham quan, vì vậy cho nên buổi sáng nay chúng ta sẽ hoạt động tự do theo nhóm.
Ai muốn đi đâu cứ đi.
Đúng mười hai giờ trưa chúng ta có mặt ở nhà hàng A tại địa chỉ X nha.
Mọi người hưởng ứng theo, có người thích đi xem mấy cửa hàng đồ lưu niệm, có người thích ngắm mấy cây hoa, lại có người muốn vào hang động.
Để mọi người tự do tham quan là hợp lý nhất rồi.
Tuấn lúc này chạy tới bên Tuấn Anh hỏi:
- Em muốn đi đâu?
Lisa từ xa tiến tới cũng nói:
- Em sẽ theo anh luôn, anh đi đâu em theo đó, chị Thu đi ngắm hoa rồi.
Ý cô muốn nói cô chỉ còn một mình cậu đừng bỏ cô ấy lại.
Ánh mắt cún con chờ đợi nhìn cậu khiến cậu có chút mất tự nhiên quay đầu ho nhẹ.
Mạc Toàn đứng gần đó cũng "vô tình" nghe thấy nên anh cũng đang căng tai chờ xem Tuấn Anh muốn đi đâu.
Đương nhiên cậu ấy đi đâu anh sẽ "thích" đi nơi đó luôn rồi.
Tuấn Anh ho nhẹ thêm một tiếng rồi nói:
- Vậy vào hang động đi
Đương nhiên, mọi người sẽ hưởng ứng theo.
Mà khi ấy Mạc Toàn cũng sẽ trùng hợp đi cùng họ rồi.
Đường đến hang động khá xa, mọi người gọi một chiếc xe đến để đi cho tiện.
Ngồi trên xe Lisa và Tuấn vẫn líu díu nói chuyện rồi có lúc sẽ chạnh chọe cãi nhau.
Chỉ có Mạc Toàn và Tuấn Anh là yên lặng không nói gì.
Vốn dĩ Lisa muốn ngồi cạnh Tuấn Anh nhưng đã bị Tuấn lôi ra và anh thế vào chỗ đó.
Vì vậy thành ra Tuấn ngồi giữa Tuấn Anh và Lisa còn Mạc Toàn ngồi ghế phụ lái.
Cũng vì thế mà mới có một màn ầm ĩ trên xe.
Dù ngồi trước, nhưng thi thoảng Mạc Toàn sẽ theo kính chiếu hậu mà nhìn lại phía sau.
Tuấn Anh mệt mỏi tựa đầu vào ghế, thực muốn đến để cậu có thể tựa vào vai anh, như vậy đầu cậu ấy sẽ không đau, và tim anh cũng sẽ không đau nữa.
Tới nơi, mọi người xuống xe rồi tiến về cửa hang.
Mội cỗ khí lạnh từ trong hang thồi tới khiến cho ai cũng rùng mình nhẹ nhẹ.
Đi sâu vào trong một chút cảm giác mát mẻ vô cùng.
Những nhũ thạch lấp lánh khiến cho mọi người nhìn ngắm không rời mắt.
Mạc Toàn vốn rất khi chụp ảnh lại đưa điện thoại lên tách tách vài tấm.
Nhưng chỉ có anh biết, anh là đang cố tạo ra một cơ hội để có thể chụp ảnh của Tuấn Anh.
Anh cũng chỉ là muốn có thể lưu giữ lại một kỷ niệm cùng đi ngắm cảnh với cậu mà thôi.
Mà lúc này Tuấn lại như khi ở trên du thuyền, bị Lisa kéo đi chụp ảnh cho cô ấy.
Qua tay nghề nhiều người thì lại chỉ có Tuấn là hợp ý cô ấy.
Hoặc đơn giản mà nói trong ba người ở đây chỉ anh là phù hợp nhất.
Tuấn Anh thì mệt, còn Mạc Toàn thì không có cái năng khiếu ấy.
Cô nhảy từ chỗ này đến chỗ khác để có thể có những bức ảnh ưng ý, điều đó khiến cho Tuấn lại một lần nữa như khi trên du thuyền lạc mắt khỏi Tuấn Anh.
Bởi Tuấn Anh đã đi tiếp sâu vào phía trong rồi, người đi theo sau cậu lúc này lại là Mạc Toàn.
Anh cứ bước theo sau cậu, còn cố bước lên dấu chân cậu đã bước đi, nhìn bóng lưng của cậu rồi lại cúi xuống để không lạc mất dấu chân cậu.
Anh tự cười nhẹ, nụ cười như có như không, anh đang tưởng tượng ra thế giới nhỏ chỉ có anh và cậu.
Như thế này chẳng phải rất hạnh phúc hay sao.
Anh tình nguyện luôn ở sau cậu để bất cứ khi nào cậu quay đầu lại đều có thể thấy anh.
Nhưng liệu cậu có quay lại hay không? Mà có sao, cậu không quay lại, anh cũng không bỏ đi, chỉ cần làm cái bóng sau cậu cũng đủ rồi.
Cậu cũng nghe tiếng bước chân của anh, nhịp tim của cậu cũng nặng nề hơn, biết anh ở sau lưng cậu nhưng cậu lại không thể quay lại nhìn anh.
Cậu và anh cứ như vậy người trước người sau bước đi.
Hai người hai suy nghĩ.
Đi thêm một đoạn thì hang động càng hẹp hơn, cậu dừng lại một chút rồi nhìn phía trước.
Bởi bản thân có chút mệt nên cảm giác không han hẹp phía trước làm cho cậu ngộp thở hơn.
Vì thế cậu quay đầu lại.
Đúng lúc, dừng trước mặt anh.
Hai người giật mình bốn mắt nhìn nhau.
Bao lâu rồi họ không nhìn vào mắt nhau như thế, ánh mắt có nhau nhưng lại không chạm được vào nhau.
Cả giác như ai bóp nghẹt tim họ lại vậy, khó chịu vô cùng.
Chỉ tới khi Tuấn chạy tới đánh tiếng, họ mới rời mắt khỏi nhau.
- Tuấn Anh!
Bị tiếng gọi của Tuấn đánh tỉnh, cậu nhìn Tuấn rồi nhìn lại vào Mạc Toàn lần nữa, sau đó cậu lướt qua Mạc Toàn mà bước đi.
Cái cảm giác đó, cảm giác lướt qua nhau thực sự tuyệt vọng vô cùng.
Nó giống như giữa một trời oi ả, có một cơn gió thổi qua.
Mát, lạnh, khiến da thịt nhớ được cảm giác thay đổi nhiệt độ đó, thế nhưng chỉ thoáng chốc sau khi con gió qua đi lại liền nóng.
Lại ao ước cơn gió đó quay lại lần nữa, nhưng gió đã thổi đi thì đâu thể thổi lại!
Mạc Toàn nắm chặt bàn tay lại, anh muốn ngăn cảm giác tủi thân bùng nổ.
Anh cứ tự nhắc nhở bản thân không được quá tham lam, không được đòi hỏi quá nhiều.
Anh