Mỹ Tuệ được đưa vào phòng hồi sức, con đứa con của họ thì được người ta đưa vào lòng kính.Bạn thân Mỹ Tuệ nghe tin chính là Nhã Kiều nhanh chóng chạy đến thăm cô, tại đang làm cùng 1 bệnh viện với cái bệnh viện mà Mỹ Tuệ nằm..... Đứa con của cô được đưa vào khoa nhi nơi mà Nhã Kiều làm việc.Trước phòng bệnh Nhã kiều nhìn Trịnh Hàn đang đứng trước cửa....Nhã Kiều đi qua gần anh:
-" Cậu ấy sao rồi?"
Lúc nãy anh nhìn xuống dưới thì bây giờ lại nhìn lên tiếng nói đó. Anh trả lời Nhã Kiều:
-" Cô ấy không sao, được chuyển vào đây, chắc lát nữa cô ấy tĩnh mới được vào thăm"
-" Cậu ấy không sao là tốt rồi! Khi nào cậu ấy tỉnh tôi vào thăm cũng được"
-" Đứa trẻ nhờ cả vào cô"
-" Được rồi anh yên tâm! tôi sẽ chăm sóc tốt !"
Nói xong Nhã Kiều quay về Khoa của mình, vừa đi vừa suy nghĩ, không tập trung vào đường đi của mình Nhã Kiều suýt nữa vấp ngã may mà có 1 người đàn ông khoa sinh sản đỡ lấy cô.Hai người nhìn nhau không rời mắt.
-'' Anh buông tôi ra được chưa?"
Anh ta buông Nhã Kiều ra.Cô nhìn anh cười một cái rồi nói tiếng cảm ơn:
-" Cảm ơn anh"
Anh ta tên là Trương Vịnh, một bác sĩ phải nói là tài giỏi nhất của Khoa sản, Anh ta cũng là người chịu trách nhiệm phẫu thuật cho Mỹ Tuệ.....Cũng nhờ anh ta, mà Mỹ Tuệ không sao cả.Hai người đường ai nấy đi, chẳng quay lại nhìn nhau.
Nhã Kiều cuối cùng cũng tới khoa của mình.....Cô bắt đầu khám cho trường hợp của con Mỹ Tuệ, tất nhiên sẽ có bác sĩ giỏi hơn phụ trách ca này....Nhã Kiều đi đến phòng bác sĩ phụ trách hỏi:
-" Bác sĩ Lâm"
-" Chào, Bác sĩ Trần"
-" Tình hình con của Mỹ Tuệ sao rồi?"
-"Đứa bé tại sinh non nên khá yếu, nhưng chắc phải nằm trong lòng kính 1 tuần để theo dõi cơ đã"
-" Được rồi cảm ơn bác sĩ"
Nhã Kiều ra ngoài trở về phòng làm việc của mình.Đến tối Mỹ Tuệ tĩnh lại, cảm thấy phần bụng dưới đau, cô muốn tĩnh dậy, nhưng vì đau quá nên không thể đi lại được.Bên cạnh Trịnh Hàn vẫn thúc trực ở đây
-" Em tĩnh rồi sao"
-" Con của em sao rồi"
-" Con chúng ta không đã không sao rồi, chỉ là tình hình còn yếu vẫn đang nằm trong lòng kính"
-" Vậy sao?"
-" Em nên nghĩ ngơi cho khỏe rồi chúng ta cùng thăm con,bây giờ em chưa thể ăn gì được, chờ vài ngày nữa em khỏe nhiều rôi ăn"
-" Dạ giờ em cũng chẳng đói"
" Nghĩ ngơi đi"
Mỹ Tuệ nhắm mắt