Buổi sáng hôm đó cũng là một ngày tốt lành với cô. Ăn sáng xong cô đi làm một buổi với mọi người thì cũng phải đi về,
Mọi người con về đây khi nào con rãnh con sẽ đến mọi người.
Mọi người trong nhà vẫy tay tiễn cô.
Để con tiễn con bé.Được rồi đi thôi con.
Trên đường đi tiễn cô mẹ ôm lấy Mỹ Tuệ một cái sau đó nói với cô.
Con lên trên đấy hãy chăm sóc mình cho tốt nghe chưa.Nhớ sóc tốt cho cháu của mẹ nữa đấy.
-Dạ con biết rồi.
Đây cầm một chút tiền này nhiều đồ bổ dưỡng mẹ có hái vài quả trái cây trong vườn nhà , con đem đi mà dùng
Mẹ không cần đâu con cầm trái cây về rồi, tiền này hãy lo cho ông bà với mẹ là tốt rồi, con sẽ chăm sóc tốt bản thân mẹ không phải lo.....Con đi đây.
Mẹ cô tay cô đưa tiền nhưng cô không chịu.
-Con sẽ tốt mà, bye bye mẹ.
Mẹ cô nhìn chiếc xe dần đi về xa xa vừa vẫy tay vừa cười vui vẽ với cô.
Hi vọng con lo tốt cho bản thân.
Trở về lại thực tại. Cô biết mình có thai nhưng nào giám nói cho Trịnh Hàn biết vì anh đã có vợ con nên cô không thích phá hoại gia đình người khác.
Cô mở cửa ra với sắc mặt đầy mệt mỏi.
Em không sao chứ.
Anh đỡ lấy tay cô, đưa cô ngồi vào ghế sopha.
Để anh lấy nước cho em.
Thế là anh xuống rót nước cho cô một li nước ấm, anh mở phòng đi đến gần cô:
Đây em uống nước đi.
Cảm ơn anh, nếu bây giờ không còn việc gì nữa tôi xin phép về trước.
Em hãy ở lại đây đi
Không cần tôi không muốn làm phiền gia đình anh.
Anh cau mày khó hiểu cô, Anh có rất nhiều người phụ nữ ao ước muốn có , thế mà cô gái này lại từ chối ở lại nhà anh.
Em nên nghe lời tôi thì sẽ hơn đấy.
Được rồi tôi sẽ lại, phòng tôi ngủ ở đâu ?
Em ngủ ở đây đi tôi sẽ ra phòng khác.
Thật ngạc nhiên một người ưa sạch sẽ như anh lại