Tiêu Cảnh Hoàn đi đến nơi nhìn thấy cái đầu nhỏ của Tô Thư Niệm đang cúi xuống ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính thỉnh thoảng khóe miệng khẽ cong lên. Anh đi tới thì thấy cô gái này đang chăm chú xem phim hoạt hình, một cô gái hai mươi bảy tuổi vậy mà lại...
Thạch Thảo ngồi trên giường nhìn thấy anh liền vui sướng kêu lên
"Hoàn..."
Tô Thư Niệm giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước mặt liền hoảng hốt đứng lên.
Người đàn ông đứt tay túi quần nhìn Thạch Thảo không nóng không lạnh hỏi
"Chân em sao rồi?"
"Vẫn còn rất đau"
Giọng nói của Thạch Thảo làm Tô Thư Niệm còn thấy thương xót chứ huống gì là một người đàn ông như Tiêu Cảnh Hoàn.
"Hôm nay đến đây thôi, em cùng trợ lí trở về nghỉ ngơi trước đi".
Anh khoát tay, ý tứ muốn cô ta mau chóng rời đi. Thạch Thảo nhìn anh khẽ hỏi "Hoàn, anh không cùng em về sao?"
"Em quản tôi?"
Giọng điệu Tiêu Cảnh Hoàn tăng thêm vài phần lạnh lùng, anh thật sự hết kiên nhẫn với người phụ nữ này rồi.
Thạch Thảo thấy anh không vui vội vàng xua tay lắc đầu "Không, em không có..."
Người trợ lí đứng ở cửa thấy tình hình căng thẳng liền đi vào khẽ cúi người chào Tiêu Cảnh Hoàn và Tô Thư Niệm rồi nhanh chóng đỡ lấy Thạch Thảo với cái chân sưng vù rời đi. Thạch Thảo muốn nói thêm nhưng cuối cùng đành phải cố nuốt xuống cùng với trợ lí tập tễnh rời khỏi phòng y tế.
Đến khi rẽ cuối cùng Thạch Thảo cũng không nhịn nổi nữa vùng khỏi người trợ lí nghiến răng nói
"Con yêu tinh đó, tôi hận không thể cào nát mặt nó. Hoàn cư nhiên vì nó mà nổi giận với tôi, cục tức này tôi nuốt không trôi mà!!!"
Người trợ lí thở dài đứng bên cạnh Thạch Thảo khuyên "Thạch Thảo, cô cần gì phải tức giận với nó. Quân tử trả thù mười năm không muộn, cô lo gì không có cách trị nó? Bây giờ trước hết phải chữa lành vết thương đã, nếu cô mà tức giận rồi không phải con yêu tinh đó càng cao hứng sao?"
"Cũng đúng, đợi chân tôi khỏi rồi tính tiếp. Tôi không tin mình không trị được nó".
Thạch Thảo nghe trợ lí nói cũng cảm thấy hợp lí, cô trước hết phải nhịn xuống đợi thời cơ thích hợp rồi mới ra tay.
----------
Tô Thư Niệm đút hai tay vào túi áo nhìn người đàn ông trước mặt hỏi
"Sao vậy? Anh cũng bong gân sao?"
Tiêu Cảnh Hoàn rất ghét bộ dạng tỏ ra như không có gì của cô lúc này, anh đi tới túm lấy cổ tay cô lạnh lùng nói
"Đừng có dùng thái độ này nói chuyện với tôi"
"Nếu anh thích phụ nữ nghe lời, cô diễn viên không tệ đâu. Anh mau đuổi theo đi, chắc cô ta còn chưa đi xa đâu".
Tô Thư Niệm giật tay ra khỏi tay anh, cô hất cằm chỉ ra cửa rồi ngồi xuống ghế đeo tai nghe vào tiếp tục xem phim. Anh tức giận đi tới giật tai nghe ra ném mạnh xuống đất bóp cằm cô nhếch miệng cười
"Sao? Đối xử với cô tốt một chút, cô liền quên luôn thân phận của mình rồi? Có muốn quay trở lại biệt thự không? Hửm?"
Cô dùng sức trừng mắt với anh, anh ta vậy mà lại uy hiếp cô? Cố nhịn đau đớn ở trên mặt cô nhoẻn miệng cười hỏi lại
"Nếu tôi