Follow PD ngồi ở ghế phụ quay các nàng.
Chiếc xe thương gia màu bạc chạy trên mặt sông đóng băng, chao đảo khiến hai người ngồi ở ghế sau càng lúc càng gần, Vân Sơ muốn dùng sức nhích sang bên cạnh ngồi, lại bị Giản Du kéo lấy cổ tay: "Như vậy rất dễ đụng đầu."
"Ò" Vân Sơ vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, cười rạng rỡ trước ống kính.
Địa điểm quay tuy ở nông thôn nhưng cũng tương đương với ngoại ô, cách thành phố một tiếng rưỡi lái xe, giao thông đi lại rất thuận tiện.
Vân Sơ sắp xếp rất tốt, đầu tiên là leo núi trong nhà, sau đó đi ăn, nhân tiện trò chuyện để rút ngắn khoảng cách với nhau.
Tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng thực thi thì rất khó.
Chẳng hạn như, hiện tại nàng ngồi cạnh Giản Du vai kề vai, nửa vai đều cứng đờ.
Ở trong lòng hít một hơi thật sâu, khi xe đi vào đường lớn, cuối cùng cũng mở miệng: "Cô Giản ơi."
"Hm?" Giản Du đang trả lời tin nhắn trợ lý, cô không có ở đó, nhưng studio vẫn phải hoạt động, còn có rất nhiều việc phải giải quyết.
"Chị phát hiện ra bản thân thích con gái từ khi nào?"
Ngón tay của Giản Du khẽ động, cô khóa màn hình lại, từ từ quay mặt sang nhìn, Vân Sơ cũng nhìn lại, đôi mắt hoa đào long lanh, có vẻ rất sáng, Giản Du suy nghĩ một chút, nói: "Chắc là lớp 11."
"Lớp 11 có xem một bộ phim, nữ chính và nữ phụ cuối cùng cũng ở bên nhau." Giản Du nhớ lại.
Khi đó cô thích xem điện ảnh, coi như là yêu thích, coi như tích lũy kiến thức, mở rộng tầm nhìn, không phải chưa từng có tác phẩm về chủ đề đồng tính luyến ái, nhưng không phải cốt truyện chính, cô cũng không quá để ý, nhưng bộ phim này như là cánh cửa mở ra cho cô một thế giới mới.
Ồ, hoá ra con gái cũng có thể yêu con gái.
Giản Du hỏi: "Vậy còn em?"
Vân Sơ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Không có người cụ thể nào khai sáng cho chị sao?"
Giản Du lắc lắc đầu.
"Sao có thể?"
"Không rảnh."
Vân Sơ à một tiếng.
Những nhân vật của công chúng như họ không có quyền riêng tư, chưa kể Giản Du đã thành danh khi còn trẻ, quỹ đạo trưởng thành của cô bị đào bới đến sạch sẽ.
Giản Du sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh không tốt, cha mẹ ly hôn sớm, mẹ Giản và cô trải qua một cuộc sống nghèo khổ, cho nên Giản Du rất nỗ lực học tập, vốn dĩ không muốn báo danh vào Học viện điện ảnh, bởi vì theo đuổi con đường nghệ thuật này, đối với con nhà nghèo mà nói là quá khó.
Là mẹ Giản ủng hộ cô theo đuổi ước mơ.
Trong một lần phỏng vấn nọ, Giản Du từng đề cập đến đoạn đường khó nhọc này một cách nhẹ nhàng bâng quơ, cô nói rằng, khi đó tuy rằng nhà cô nghèo nhưng trong nhà luôn luôn sạch sẽ và tràn đầy hy vọng, mẹ dẫn cô đi xem phim, sau khi bộ phim kết thúc, mẹ nói: "Tiểu Du, mẹ muốn được một lần nhìn thấy tên của con xuất hiện trên màn hình lớn, con cũng làm một bộ phim cho mẹ xem đi!"
Giản Du nói: "Con đường này rất khó đi."
Mẹ nói: "Vậy thì cứ tiếp tục đi! Vẫn luôn vẫn luôn tiến về phía trước, cuối cùng cũng sẽ có một lối ra!"
Hiện tại cô đang đi trên con đường này, quay rất nhiều bộ phim, phát hành ở trong nước, giành được quán quân phòng vé.
Khi được chiếu ở nước ngoài, tiếng trầm trồ khen ngợi không dứt, mỗi người đều phải gọi cô một tiếng đạo diễn Giản thiên tài.
Đáng tiếc mẹ cô —
Giản Du nắm chặt tay, nhích lại gần Vân Sơ, quay lại chủ đề: "Còn em thì sao?"
Vân Sơ phục hồi tinh thần lại: "Em? Em có......"
Có người cụ thể.
Giản Du chăm chú lắng nghe.
Tiểu Lam cũng di chuyển máy ảnh về phía trước, sợ mất đi một tí xíu biểu cảm của hai người, để những người quan sát có thể phân tích kỹ lưỡng.
Vân Sơ sờ cái mũi, nói: "Khi còn học đại học, có một lần đối diễn với bạn học, phải thực hiện một cảnh hôn giả, bạn học nam kia cũng thân với em, nhưng mỗi lần hắn tới gần em liền chịu không nổi, không phải cười giả lả thì chính là đẩy cậu ta ra."
"Giáo viên khoa diễn xuất của em là ai?"
"Cô Trần Yến Minh."
"......!Nổi tiếng nóng tính."
"Ừm," Vân Sơ có chút ngượng ngùng: "Em bị cô Trần mắng một trận, nói em không chuyên nghiệp, nếu như tiết sau diễn không tốt, trực tiếp trượt lớp diễn xuất."
"Cô còn cho em một cơ hội mà." Giản Du như suy tư gì: "Đối với em không tồi."
Vân Sơ là một tuyển thủ thiên phú, từ nhỏ xem phim mưa dầm thấm đất, Trần Yến Minh và bà nội nàng là bạn cũ, nàng thích cười, lại làm cho người ta thích, thế nên Trần Yến Minh liền cho nàng một cơ hội nữa.
Giản Du hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau khi tan học em cũng không có về nhà, liền đối diễn với bạn học, nhưng là càng lo lắng lại càng không vào được trạng thái, sau đó, có người đẩy cửa phòng giáo viên của chúng em ra."
Là Giản Du.
Khi đó là mùa hè, Giản Du mới từ bên ngoài sưu tầm phong tục trở về, ăn mặc nhẹ nhàng bảo thủ, với chiếc áo sơ mi có cổ và quần yếm màu đen, trông cô trẻ hơn thực tế hai ba tuổi, cô nhìn Vân Sơ và nam sinh, nghĩ rằng họ là đôi trẻ đang tán tỉnh nhau, nhìn quanh và hỏi: "Tiết sau cô Trần có đến đây không?"
Vân Sơ gật đầu, nàng nhận ra Giản Du, nhân vật phong vân, không có khả năng không biết.
"Cảm ơn." Giản Du đẩy cửa tiến vào.
"Chúng ta tiếp tục đi." Vân Sơ lôi kéo nam sinh, "Thật sự không được liền làm thật đi."
Nam sinh hoảng sợ: "Tôi có bạn gái rồi!"
Vân Sơ lời lẽ chính nghĩa: "Cậu biết cái gì gọi là hiến thân vì nghệ thuật không?"
Trong lúc lôi kéo, Giản Du hỏi: "Hai người đang tập diễn?"
Nam sinh: "Đúng vậy!"
Giản Du: "Diễn cảnh hôn?"
Vân Sơ cũng hỏng mất: "Dạ!"
Nàng đau khổ nói: "Diễn không được cô Trần sẽ cho em trượt môn!"
Giản Du không nói gì.
Vân Sơ chà xát khuôn mặt nhỏ, bắt lấy cánh tay nam sinh: "Tiếp tục đi!"
Vừa mới dứt lời, bả vai bỗng nhiên bị người đẩy một cái, Vân Sơ không kịp đề phòng, lảo đảo ngã về phía sau, có người ôm eo nàng, hương thơm từ trên người truyền đến nhàn nhạt, như nắng sau tuyết.
Vân Sơ vẫn chưa kịp khiếp sợ, cái ót bị ghìm chặt, thoáng dùng sức, nàng buộc phải ngửa đầu, cùng Giản Du hô hấp gần gũi.
Tim Vân Sơ như ngừng đập.
Gần quá.
Gần đến mức chỉ cần người nào tiến lên một cm, môi sẽ chạm vào môi đối phương, gần đến mức nhịp tim của nàng không thể che giấu được, đang kêu gào thích thú và rung động.
Một lúc sau, Giản Du vỗ cái ót của nàng, buông nàng ra: "Nếu có gánh nặng tâm lý, tôi đề nghị là nên đột kích bất ngờ, làm vài lần rồi sẽ quen thôi."
Cô xoay người: "Không cần cảm ơn."
Nam sinh bên cạnh cũng bị khí thế mạnh mẽ của Giản Du làm cho choáng váng, một lúc sau mới hoàn hồn, vỗ ngực nói chuyện với Vân Sơ, đột nhiên buồn bực mà ừ một tiếng: "Vân Sơ, sao mặt cậu hồng vậy?"
Chỉ có