Cảnh xuân kiều diễm.
Lực tác động quá mạnh, Vân Sơ chỉ liếc mắt một cái liền vội vàng nhắm mắt lại, thị giác biến mất, giác quan trở nên nhạy bén hơn, nàng cảm nhận được trọng lượng Giản Du đè ở trên người nàng, nhiệt độ xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến, nàng khẩn trương đến mức lông mi run lên: "Cô Giản, chị.....!Chị làm gì thế?"
Âm cuối trong câu hơi cao, mang theo một chút mềm mại trong vô thức.
Giản Du nói: "......!Hơi nóng."
Giọng điệu bình tĩnh, thoạt nhìn không có chút dao động nào trong cảm xúc.
Nhưng Vân Sơ hoàn toàn không dám thiếu cảnh giác.
Người khác không biết, nàng còn có thể không biết sao? Giản Du là kiểu người có thể giữ bình tĩnh trên giường, mũi chân căng thẳng đạt tới điểm cao nhất cũng có thể thuận lợi trấn định cảm xúc, lúc này không có dao động, nhưng không có nghĩa là thực sự không có dao động.
Tựa như khi đó, nàng quỳ gối dưới giường, cảm nhận được ngón tay của Giản Du luồn vào mái tóc dài của nàng, xoa xoa, nhẹ nhàng khen ngợi: "Giỏi quá."
Trong giọng nói mang theo vài phần ý cười, cùng với một chút khàn khàn quyến rũ.
......!Nghĩ xa rồi!
Vân Sơ dùng sức lắc đầu, cố gắng đem những liên tưởng phức tạp kia ném ra khỏi đầu, kết quả là đang lắc đầu, gương mặt bỗng nhiên được nâng lên, nàng đột nhiên mở mắt: "Cô Giản......!"
"Hửm?"
"Chị sờ mặt em."
"Vì em cứ lắc đầu, nên tôi cố định lại cho em."
Dừng một chút, Giản Du nhéo nhéo mặt Vân Sơ: "Đây mới là sờ."
Vân Sơ: "......"
Nàng đẩy Giản Du ra: "Cô Giản, hay là chị đứng lên trước đi?" Nàng nhìn máy quay ở xung quanh, khó xử: "Đang quay đó."
Cái này nếu bị phát sóng, nàng sợ bị fans Giản Du đuổi giết đến chân trời góc biển!
Giản Du bất động, cô thuận miệng nói dối: "Chân bị chuột rút, đứng lên không được."
"Đau không?" Vân Sơ lập liền vứt những ý tưởng khác tới chín tầng mây, nàng muốn đứng dậy xem chân Giản Du, thấy Giản Du không nói lời nào, liên thanh hỏi: "Đau không đau không đau không?"
"Vẫn ổn" Giản Du nói: "Đợi một chút là ổn rồi."
Vân Sơ chậm rãi mà ò một tiếng, nàng yên tâm mà nằm tại chỗ, tầm mắt không biết đặt nơi đâu, dứt khoát ngửa đầu nhìn trần nhà, trong phim nhân vật chính và nhân vật phản diện đang đưa ra quyết định cuối cùng, đao quang kiếm ảnh, ánh sáng cũng theo đó cấp tốc biến hóa, trong chốc lát xem đến hoa mắt.
Bỗng nhiên nhanh trí, nàng ah một tiếng: "Cô Giản, vừa nãy chị đột nhiên xoay người, có phải là có việc muốn nói với em không?"
Giản Du thuận nước đẩy thuyền: "Có việc."
Vân Sơ nhìn sang: "Chuyện gì ạ?"
Màn hình lại trở nên ám trầm, chặn mất một mảnh cảnh xuân, Giản Du nghĩ thầm Tống Phẩm đề xuất chủ ý thật tệ hại, cô đường đường là đạo diễn xuất sắc nhất, nghệ sĩ được cô nâng đỡ nhiều vô số kể, hiện tại mời một diễn viên nhỏ diễn vai nữ chính trong phim của mình lại phải dùng sắc dụ ư?
......!Chưa chắc sẽ hữu dụng.
Giản Du càng nghĩ càng cảm thấy dùng tư thế này bàn chuyện công việc quá không chuyên nghiệp, ánh mắt Vân Sơ nhìn cô thuần lương vô hại, làm cô cảm thấy bản thân như đang chiếm tiện nghi của nàng, nghĩ như vậy, cô chống tay vào thành ghế sofa và ngồi thẳng dậy, cài nút áo.
Vân Sơ thấy Giản Du đột ngột ngồi dậy, quan tâm hỏi: "Cô Giản chị khá hơn chút nào không?"
"Cái gì?" Giản Du không phản ứng kịp.
"Chân chuột rút."
"Ai......! À," Giản Du nhớ lại, cô cài chiếc cúc cuối cùng, đặt chân lên thảm, dùng một lời nói dối để hoàn thành một lời nói dối khác: "Khá hơn nhiều."
Vân Sơ cũng ngồi dậy, cười nói: "Vậy là tốt rồi!"
Nàng hỏi: "Cô Giản, chị vẫn chưa nói chị tìm em chuyện gì đâu."
Giản Du tắt phim.
Trên màn hình cực lớn chỉ còn lại dòng chữ "Không có tín hiệu" phát sáng, mang đến một tia sáng le lói cho căn phòng nghe nhìn bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, Giản Du đặt điều khiển từ xa lên bàn trà, phát ra tiếng vang rất nhỏ, cô nghiêng mặt, nói: "Chính sự."
"Em mở đèn nha?"
"......!Được."
Vân Sơ cảm thấy bất ổn bởi sự nghiêm túc đột ngột của cô, trong chốc lát nàng hoài nghi Giản Du có phải nhận ra nàng rồi không, trong chốc lát lại suy đoán Giản Du có phải đã biết là nàng đầu tư điện ảnh không, thế cho nên khi Giản Du nói "Em có nguyện ý đảm nhận vai nữ chính trong phim mới của tôi không", nàng phải mất nửa phút mới phản ứng kịp.
Nàng khiếp sợ: "Em? Làm nữ chính của chị?"
Giản Du ừ một tiếng: "Tôi đã xem qua một đoạn ngắn trong tác phẩm của em, bao gồm những bộ phim chưa phát sóng.
Em rất có thiên phú, diễn rất có hồn, mặt cũng thích hợp hợp với màn ảnh rộng, cho nên tôi muốn mời em đóng nữ chính trong phim mới của tôi."
Vân Sơ kinh ngạc đến không nói nên lời.
"Thật ra, vài hôm trước đạo diễn casting đã liên hệ người đại diện của em," Giản Du vừa nói vừa quan sát biểu tình của Vân Sơ, "Nói với cô ấy rằng em có thể đóng vai nữ chính trong bộ phim của tôi mà không cần thử vai, nhưng cô ấy từ chối, ngay cả giáp mặt thương lượng cũng cự tuyệt."
Vân Sơ sửng sốt: "Chị ấy cự tuyệt?"
Không nên nha.
Trần Tĩnh cuối cùng cũng đồng ý nàng tới tham gia 《 Love Tips 》 chính là cảm thấy nàng có thể ké fame Giản Du, nếu Giản Du đã tung ra cành ôliu, Trần Tĩnh không đạo lý cự tuyệt.
Có phải cảm thấy là kẻ lừa đảo hay không?
Vốn dĩ, Vân Sơ đóng phim chính là do bản thân nàng chọn kịch bản, tài nguyên lại bị bà nội hạn chế, kịch bản nàng thích không nhiều lắm, đột nhiên có người nói rằng có thể đóng vai nữ chính trong phim của Giản Du mà không cần thử vai, bất kể là ai cũng sẽ phòng bị.
Nhưng nàng không tin Trần Tĩnh sẽ không tìm hiểu chỉ vì là kẻ lừa đảo, ngược lại, cô ấy sẽ càng để bụng, đến khi xác nhận đó thật sự là kẻ lừa đảo mới thôi, ít nhất cũng sẽ nói cho nàng biết, nếu không thì sẽ lãng phí tài nguyên, muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Nhưng mà Trần Tĩnh từ đầu đến cuối cũng không nhắc tới.
Giản Du cũng từ nét mặt Vân Sơ phán đoán ra sự thật này.
Cái hay của tuổi còn nhỏ chính là, cảm xúc đều viết ở trên mặt, thích liền cười, má lúm đồng tiền nhàn nhạt xuất hiện, cất giấu ngọt ngào.
Chán ghét liền sẽ nhíu mày, lông mày giống như núi nhỏ dựng thẳng lên, sẵn sàng phun trào bất cứ lúc nào.
Cô từ quan sát biểu tình sửng sốt của Vân Sơ, đến đánh giá cả khuôn mặt của Vân Sơ.
Lớn lên rất đẹp.
Mái tóc ngắn của Vân Sơ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm thanh tú, làn da rất trắng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi anh đào đỏ mọng, đôi mắt to tròn long lanh như nước, mi dài khẽ rung khi chớp, chớp liên tục đều là vẻ linh động.
Là một khuôn mặt thật sự rất thích hợp màn ảnh rộng.
Sau khi suy nghĩ về rất nhiều thứ chỉ trong giây lát, Vân Sơ phục hồi tinh thần lại, hàm hồ mà nói: "Trở về em sẽ hỏi chị ấy một chút" liền ngồi về phía trước, đôi mắt lấp lánh: "Kể cho em nội dung bộ phim đi?"
Giản Du nhìn máy quay: "Hiện tại?"
Vân Sơ đề nghị: "Chúng ta tắt camera đi?"
Giản Du: "......!Vẫn đang quay chương trình đấy."
"Cũng đúng ha," Vân Sơ uể oải mà lùi lại chỗ cũ: "Chúng ta đến yêu đương, không nói chuyện công việc."
Giản Du cong khóe môi: "Tiếp tục xem phim?"
Vân Sơ hứng thú thiếu thiếu: "Được."
Tiếp tục phát.
Trong phim, nhân vật chính và nhân vật phản diện vẫn đang chiến đấu, cả thành phố trở thành đống đổ nát, con người bình thường đang chạy trốn trong cuộc chiến giữa các vị thần, cây cầu thật dài gãy đoạn giữa, ô tô rơi vào dòng sông cuồn cuộn, vang lên một tiếng thật lớn.
Mưa rơi như chuỗi hạt bị đứt rớt xuống, trải nghiệm 3D khá mạnh, Giản Du không chỉ cảm thấy mưa lạnh tạt vào mặt, đồng thời còn rung brừm brừm, một hồi lâu cô mới phản ứng lại đây là di động đang rung.
Cô cầm điện thoại từ trên sô pha lên.
Vân Sơ: Cô Giản, chúng ta có thể nói chuyện WeChat đó!
Vân Sơ: 【 kiêu ngạo ưỡn ngực vì sự cơ trí của mình.jpg】
Vân Sơ: Đến đây đi đến đây đi [ chờ mong ]
Vân Sơ: Chúng ta lén nói
Giản Du cảm thấy có chút kích thích, giống như là lén lút yêu đương sớm sau lưng giáo viên cấp ba vậy, dù cho chỉ là truyền giấy viết trưa nay ăn gì, cũng làm người ta có một niềm vui bí mật, rất dễ nổi lên bong bóng hạnh phúc.
Cô kìm nén cảm xúc, gửi một đoạn tiểu sử nhân vật cho Vân Sơ.
Y: Kịch bản chưa viết xong
Vân Sơ: Cũng bắt đầu casting rồi mà kịch bản còn chưa viết xong?
Y: Ừm
Vân Sơ: Trừ tiền lương biên kịch!
Y: Tôi chính là biên kịch
Vân Sơ:......!Vậy thì không có việc gì
Hệ thống: Vân Sơ đã thu hồi một tin nhắn.
Vân Sơ: 【 chưa qua hai phút, không tính toán gì hết.gif】
Y:......
Thấy Vân Sơ một hồi lâu chưa trả lời cô, dư quang liếc nhìn nàng đang nghiêm túc xem di động, có lẽ là đang nghiên cứu tiểu sử nhân vật.
Giản Du đột nhiên mất hứng thú với bộ phim đang chiếu trước mắt, cô mở vòng bạn bè của Vân Sơ ra.
Vân Sơ rất thích chia sẻ bài lên vòng bạn bè.
Bài viết mới nhất được đăng trên đường đến đây, với hai bức ảnh phong cảnh, với dòng chữ: Đố vui không có thưởng, đoán xem tui đi nơi nào, làm cái gì? Không sai! Chính là xuất phát đi tạo bất ngờ cho người nào đó! Ke ke!
Người nào đó họ Giản: "?"
Tạo bất ngờ cho cô mà không chặn cô? Là đoán chắc cô sẽ không xem vòng bạn bè của nàng sao?
Lướt xuống chút nữa.
5 giờ sáng: Ê kíp chương trình điên rồi! Cả nhà ơi! Ê kíp chương trình thật sự điên rồi! Không ngờ lại giật ngược giật xuôi chúng tôi dậy để chơi bịt mắt bắt dê lúc 4h sáng, cứu mạng với
10 giờ tối hôm qua: Là một ngày rất vui vẻ ^ ^
Là một ngày rất vui vẻ cùng với Giản Du.
Giản Du tiện tay bấm like.
Vân Sơ giơ ngón trỏ chọc cô, Giản Du nhích lại gần, cuộc chiến trong phim cuối cùng cũng kết thúc, nhân vật chính mỉm cười trước ống kính trong đống đổ nát, ôm chú chó con chồng chất vết thương vẫn luôn làm bạn với hắn trong suốt trận chiến, mưa cũng ngừng, thanh âm đang không ngừng thu nhỏ, giọng nói của Vân Sơ lại càng trở nên rõ ràng.
Nhỏ giọng nói vào cô: "Em xem xong rồi."
Tiểu sử nhân vật không dài, chỉ là phần giới thiệu, những mạch truyện cụ thể cũng được hoàn thiện cùng với hình tượng nhân vật.
Vân Sơ nói: "Em rất thích câu chuyện này."
Giản Du nhớ đến đánh giá của những người trong giới đối với bộ phim này, nhếch khóe miệng: "Lỗ tiền."
Vân Sơ hơi mở to mắt: "Sao có thể nói như vậy?"
Hơn nữa, lỗ tiền thì lỗ tiền, đằng nào tiền này cũng là tiền nàng đầu tư!
"Vân Sơ." Giản Du kêu nàng.
"Dạ?" Vân Sơ thò lại gần.
"Lúc trước có người đại diện của một vị đỉnh lưu đến tìm tôi, nói muốn diễn nữ chính bộ điện ảnh này.
Người đại diện nói đến mức đạo diễn casting cũng sắp rung động, nghệ sĩ của cô ấy cần tác phẩm, điện ảnh của tôi cần lưu lượng phòng bán vé, đẹp cả đôi đường."
"......!Nhưng mà chị không đồng ý."
"Ừm." Giản Du hất cằm: "Tôi muốn tác phẩm của tôi phải thật hoàn mỹ.
Phim thương mại hoàn mỹ cần người xem khen ngợi, được giới phê bình tán thưởng, cùng với ăn khách mới là thành tích cuối cùng.
Phi thương mại không cần lấy lòng người xem, cho nên tôi không cần lưu lượng.
Tôi cần......" Cô rũ mắt, chỉ trong chớp mắt, lại ngước mắt nhìn về phía Vân Sơ: "Em."
Chắc chắn mà nghiêm túc.
Làm Vân Sơ sinh ra ảo giác, giống như Giản Du không phải đang mời nàng làm nữ chính trong bộ phim của cô, mà là......!nữ chính của cuộc đời cô.
Vân Sơ bị ý tưởng này làm cho trái tim đập thình thịch.
Giản Du nghi hoặc mà oh một tiếng: "Em đỏ mặt kìa."
Vân Sơ lập tức phủ nhận: "Em không có!"
Giản Du: "Em có."
Vân Sơ: "Em không có."
Giản Du dán mu bàn tay lên: "Còn đang nóng lên này."
Vân Sơ: "......"
Có thể chừa cho nàng chút mặt mũi hay không a a a!
"Em thích tôi nói chuyện với em như vậy sao?" Giản Du rướn người tới gần, nắm chặt cổ tay của nàng làm nàng không thể lùi về sau: "Vậy nếu tôi nói chuyện với em như vậy thường xuyên hơn, em sẽ diễn nữ chính của tôi sao?"
Vân Sơ nuốt nước miếng.
Nàng nghĩ rằng, Giản Du thật là quá phạm quy, sao cô lại thốt lên lời nói mê người như vậy trong khoảng cách gần như vậy chứ, lá gan của nàng nhỏ, vì thế không tiền đồ mà đỏ mặt, sao có thể nói ra lời cự tuyệt?
Nàng chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Em, em nguyện ý."
Vừa vặn phim đã chiếu hết, phòng nghe nhìn chìm vào im lặng, âm thanh được thu vào thiết bị rất rõ ràng, khiến đạo diễn và những người khác đang chờ bên ngoài vô cùng khiếp sợ.
Nguyện ý? Nguyện ý cái gì?
Giản Du cùng Vân Sơ thành rồi?
Lúc này mới giai đoạn một mà!!!
Giản Du không phải là đối tượng hẹn hò rất hoàn mỹ, ít nhất khi Vân Sơ cảm thấy hứng thú với các phương tiện giải trí của biệt thự, hận không thể chơi hết trong một lần, còn cô lại không có chút hứng thú nào, nhưng cô cũng không thúc giục Vân Sơ, chỉ ở bên cạnh nhìn Vân Sơ chơi, nghe Vân Sơ ca hát, từ 《 ánh trăng trên cao 》 đến 《 đẹp nhất phong cách dân tộc 》.
Mà trong lúc make up giữa trưa, tổ chương trình cũng nói bóng nói gió về tiến triển của hai người.
Đối với vấn đề này, Giản Du cùng Vân Sơ trả lời như sau.
Giản Du: "Tiến triển gì?"
Đạo diễn: "Chính là em nguyện ý á em nguyện ý gì đó á, có thể giải thích tình hình cụ thể cho tôi không?"
Giản Du: "Chuyện của mỹ nữ ông bớt quản."
Đạo diễn: "......!Được rồi."
Giản Du bên này không thể thực hiện được, tâm điểm đều đổ dồn vào Vân Sơ "Ngốc bạch ngọt", Tiểu Lam được ban cho trọng trách, khiêng camera đi thẳng vào vấn đề, Vân Sơ đầu tiên là ah một tiếng, sau đó đôi mắt sáng ngời: "Tiểu Lam, phấn mắt hôm nay của cô không tồi nha, xài hãng nào vậy?"
Tiểu Lam: "Tôi không phải hỏi cái này!"
Tiểu Lam: "Là bảng phấn mắt hồng đào xx."
Vì thế lăn lộn