Khi đó là mùa hè.
Tiếng ve sầu ồn ào, cái nắng gay gắt thiêu đốt cả Bắc thị, và Học viện Điện ảnh nằm ở phía bắc Bắc thị cũng không ngoại lệ.
Các sinh viên vừa tan học cầm ô che nắng vội vã đi qua khuôn viên, và nhìn vào giảng đường khi họ đi ngang qua: "Hôm nay là lễ tốt nghiệp, có rất nhiều học tỷ và học trưởng trở về đó."
Sinh viên năm hai của Học viện điện ảnh có thể nhận kịch bản, có những sinh viên ưu tú ra trường đã sản xuất tác phẩm, hoặc trở thành minh tinh lưu lượng, trong trường học cũng không ít fans.
Đáng tiếc quy định trường học rất nghiêm, ngoại trừ biểu diễn tiết mục và hội sinh viên đến hỗ trợ, thì những người khác sẽ không được vào lễ tốt nghiệp.
Vân Sơ là thành viên dự bị của hội sinh viên, được gọi đến hỗ trợ tạm thời.
Nhiệt độ thật sự quá cao, điều hoà trong giảng đường không thể chịu được đám đông và tiếng ồn, gió lạnh thổi nhưng vẫn không thể hạ nhiệt độ.
Vân Sơ dứt khoát không trang điểm, đi qua đám đông với một gương mặt mộc.
Bất quá mục đích của nàng cũng không phải là thật sự đến hỗ trợ, một bên hỗ trợ, một bên làm bộ lơ đãng tìm Giản Du.
Bắt đầu từ năm ngoái Giản Du đã đi theo Trương Thầm Hào quay phim ở điện ảnh thành, chăm chỉ học hỏi ở các đoàn phim lớn, học kỳ mới chỉ về trường vài lần.
Lễ tốt nghiệp hôm nay, nếu không phải vì lấy bằng tốt nghiệp, thì cô cũng sẽ không về.
Google ????????ang nà????, đọc nga???? không q????ảng cáo ( ???????????????? ????????????????en.Vn )
Tính toán một chút, cũng đã một hai tháng không gặp, Vân Sơ rất nhớ cô.
"Vân Sơ!" Có người chạm phải nàng một chút, là Đinh Tiêu, người ở cùng ký túc xá với nàng, cũng là người duy nhất trong trường biết nàng thích Giản Du, Đinh Tiêu hất cằm: "Giản Du đang chụp ảnh tốt nghiệp."
Vân Sơ lướt qua bả vai cô nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Giản Du mặc áo cử nhân màu đen ngồi bên cạnh hiệu trưởng, tua mũ rũ xuống, thỉnh thoảng lướt qua sườn mặt trắng sứ của cô, ánh sáng lọt ra từ những chiếc lá, nghe thấy nhiếp ảnh gia hô "Một, hai, ba", Giản Du cong mắt cười, sau đó hô theo mọi người: "Smile –"
Hình ảnh dừng ở một khắc kia.
Sau khi nhiếp ảnh gia chụp liên tiếp mười mấy bức, là thời gian tự do chụp ảnh, cho mọi người cùng những bạn học chụp ảnh lưu niệm, tuy rằng Giản Du không thích kết bạn, nhưng vì độ nổi tiếng quá cao, người tới tìm cô chụp ảnh chung nhiều không đếm xuể, đảo mắt đã trở thành điểm check-in online xinh đẹp của người nổi tiếng trên quảng trường.
Vân Sơ dựa khung cửa sổ hâm mộ đến mức cả đôi mắt đều đỏ: "A a a a tớ cũng muốn chụp ảnh chung với học tỷ."
Đinh Tiêu nói: "Tối nay bọn họ ở khách sạn tổ chức tiệc chia tay, cậu có muốn đi ké một chút không? Dù gì cũng yêu thầm người ta gần một năm trời rồi, nếu không tỏ tình, về sau chỉ có thể nhắn tin Weibo tìm chị ấy."
Vân Sơ chống cằm trầm tư.
Đinh Tiêu: "Hơn nữa với tính cách của Giản Du học tỷ, nhắn tin trăm phần trăm sẽ không xem."
Vân Sơ thầm chấp nhận.
Đinh Tiêu: "Rốt cuộc là cậu có đi hay không?"
Vân Sơ hàm hồ: "Nói sau đi."
/
Sau lễ tốt nghiệp, sinh viên tốt nghiệp còn có rất nhiều việc phải làm, những người nhận được bằng tốt nghiệp cũng lần lượt trở về.
Mà Vân Sơ bên này, tuy rằng nói để sau tính, nhưng chuyện này giống như cây ghim ở trong lòng, làm nàng cả ngày đều thất thần.
Tối Đinh Tiêu có buổi hẹn hò, vừa lúc cùng khách sạn với tiệc chia tay của những sinh viên tốt nghiệp, trước khi đi cô nàng hỏi Vân Sơ: "Có muốn tớ quan sát giúp cậu không, loại tiệc chia tay này, rất nhiều sẽ phóng túng bản thân."
"Không cần —" Tay Vân Sơ lướt di động khựng lại: "Giản Du học tỷ không phải người như vậy."
Đinh Tiêu nhếch khoé miệng: "Sao cậu biết?"
Vân Sơ ném gối ôm vào cô nàng: "Cậu chạy nhanh đi thôi! Hẹn hò đừng đến muộn!"
Hai người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá của họ là thành viên của một nhóm nhạc nữ, và họ đã ra mắt trước khi vào đại học, sự phát triển của nhóm họ không tệ, ngoại trừ việc họ không thể đóng phim vì quy định trường học, những tài nguyên khác thì không thiếu, cho nên hai người rất ít về trường, cũng không ở ký túc xá.
Đinh Tiêu đi rồi, trong ký túc xá chỉ còn mỗi Vân Sơ.
Thật ra nàng không muốn tỏ tình.
Nàng thích Giản Du, là thích thật sự, nhưng mà thích không nhất định phải tới gần.
Nàng xem Giản Du như một giấc mộng đẹp đẽ xa vời, đặt ở chân trời, treo trên vành trăng, thỉnh thoảng nhìn lên là được.
Vân Sơ nghĩ như vậy, rồi lại đi đọc sách, kết quả không đọc được chữ nào cả, liền nhận được tin nhắn của Đinh Tiêu.
Đinh Tiêu: Vân Sơ! Xong rồi xong rồi xong rồi!
Đinh Tiêu: Giản Du bị rất nhiều người rót rượu!
Đinh Tiêu: Tớ đang bảo hộ tình yêu của cậu đây nè! Mau mau nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Vân Sơ:.
Vân Sơ: Tớ không phải người bỉ ổi như vậy!
Đinh Tiêu: 【 Hình ảnh Giản Du đứng bên cửa sổ 】
Vân Sơ: Thật xinh đẹp nga
Đinh tiêu: Người khác cũng là nghĩ như vậy
Vân Sơ:......!Cậu chờ đó!
Vì thế đại não trở nên nóng lên, chờ khi Vân Sơ phản ứng lại là lúc cơ thể nàng đã đứng trong sảnh tiệc chia tay.
Dựa vào thân phận thành viên hỗ trợ của hội sinh viên, cho nên cứ vậy mà vào được, nàng vừa chen lấn trong đám đông vừa nói: "Thật ngại quá, cho qua một chút, cho qua một chút ha!"
"Đây không phải tiểu học muội Vân Sơ khoá 14 sao? Sao lại có mặt trong tiệc chia tay khoá 11 của bọn chị vậy?" Có người nhận ra nàng: "Lại đây lại đây, đi với chị một chút!"
"Chị!" Vân Sơ giống như bắt được cứu tinh: "Chị có nhìn thấy Giản Du không?"
"Giản Du?"
Hiển nhiên là cái tên quá quen thuộc, căn bản không cần Vân Sơ giải thích tường tận, liền có người chỉ phương hướng nào đó rồi chu chu môi: "Kia kìa, đang uống đó."
Vân Sơ theo tầm mắt nhìn qua.
Buổi tối nổi gió, những đám mây tích tụ, mây đen cùng tiếng sấm, ấp ủ một cơn mưa đầu hạ.
Giản Du đang ngồi bên cửa sổ, khi gió thổi vào, lọn tóc xoăn hai bên thái dương, lay động theo gió.
Cô mặc váy hai dây màu trắng mỏng manh, dáng người cao gầy, xương quai xanh tinh tế lộ rõ, trang điểm nhẹ, không đeo trang sức, trong bữa tiệc ồn ào ầm ĩ xinh đẹp xuất trần.
Ai tới mời rượu cô cũng không từ chối, cô khẽ gật đầu, nâng ly rượu nhỏ lên uống một hơi cạn sạch.
"Đạo diễn Giản của chúng ta thật là quá nổi tiếng." Có người cảm khái.
"Còn không phải là tại vì sau tốt nghiệp cô ấy sẽ ra nước ngoài học sao, bọn họ đang xếp hàng từ biệt nữ thần đấy! Đừng nói nữa, tớ cũng đến mời một ly."
"Em thì sao, Tiểu Vân Sơ, tới tìm Giản Du làm gì?"
"Em tới......" Vân Sơ nhìn Giản Du cùng người nào đó cụng ly rượu, trong lòng nảy ra một ý: "Em cũng tới chào tạm biệt nữ thần của em."
Nói xong, liền lấy một chiếc ly bên cạnh, rót rượu rồi đi đến trước mặt Giản Du.
Giản Du uống không ít, làn da trắng trở nên phiếm hồng, khi ngước mắt nhìn nàng, đường mắt trên quyến rũ, trong lòng Vân Sơ bất ổn, khi nàng cố gắng lấy hết can đảm để nói, Giản Du lại chớp chớp mắt, bỗng nhiên cúi người: "Oẹ!"
Vân Sơ: "......?"
Người nàng yêu thầm nhìn thấy nàng liền muốn ói là có ý gì!?
Giản Du không ăn bao nhiêu cả, chỉ nôn khan hai cái, uống một ngụm nước được người cùng bàn đưa cho, vẫy tay với Vân Sơ: "Thật ngại quá."
Vân Sơ tiến lên vỗ vỗ lưng cho cô, hỏi: "Học tỷ, nếu không em đỡ chị ra ngoài hít thở không khí nha?"
Trong lòng cất chứa ý tưởng không an phận, nên lời nói cũng mang theo vài phần âm rung, sợ bị nghe ra được.
Nghe thấy Giản Du ừ một tiếng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đỡ Giản Du lên.
Lòng bàn tay chạm vào làn da bị gió thổi lạnh, Vân Sơ tim đập như trống.
Rượu tác dụng chậm mười phần, khi ngồi thì vẫn còn ổn, nhưng vừa đi hai bước liền choáng váng đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, Giản Du còn sót lại vài phần lý trí, từ trong túi lấy thẻ phòng