Omochii: bù cho Long ca một chương mới :)))))).
..........
Tóm tắt: ngọt như đường phèn. Thề!!!!
2
Warning: không hợp vui lòng out.
..........
Em thật sự rất thích được nằm trên người của anh ấy. Anh ấy có thân hình khá to lớn, và mỗi khi ôm em đều lọt trong lòng của anh ta, cảm giác nghe nhịp đập từ trái tim của anh, cả hơi ấm.
Anh từng hỏi: "Tại sao em lại thích anh?."
Câu hỏi khá ngớ ngẩn nhưng em lại không hề tìm ra câu trả lời rõ ràng, em không hề biết trái tim đang muốn nói gì khi đó.
Em chỉ trả lời rằng: "Em cũng không biết nữa...chỉ là rất thích anh mà thôi."
Đơn giản là như thế.
"Ken ơi?."
"Hửm?." Draken.
"Sao em tới giờ này?." Draken.
Cô gái nhỏ lon ton tiến lại gần anh, dáng người nhỏ bé vùi vào thân thể to lớn của anh ta, mùi của anh và nhịp đập từ trái tim làm cho em bồi hồi.
"Tại nhớ anh thôi."
"Vậy nếu không nhớ anh thì em sẽ không tìm đến à?." Draken.
"Hừmmmm ưm..."
Nhìn bộ dạng giận dỗi của cô bé trong lòng, Draken ôm lại em sau đó cười khúc khích.
Và cả ngày hôm đó, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh kể cho anh ta nghe đủ thứ mọi chuyện trên đời dưới đất, và Draken thì ngồi đó tay dù bận đang sửa chiếc xe nhưng anh vẫn nghe trò chuyện cùng cô ấy.
Một hình ảnh nhỏ rất đẹp và rất đáng yêu giữa hai trái tim từng bị tan vỡ.
Anh mất đi tình đầu, em bị phản bội lại bởi người mình yêu nhất.
Và từ đó hai mảnh vỡ vô tình tìm đến nhau.
"Tại sao em lại thích anh?." Draken.
"Thì tại em thích thôi."
"Vậy còn anh? Tại sao anh lại thích em?."
Draken trầm lại một lát, ánh mắt có chút hơi u buồn lạ thường, anh thả cái cờ lê xuống hộp, gỡ lấy chiếc bao tay đã dính bẩn rồi xoa đầu em, ánh mắt tự dưng trở nên ôn nhu và ngọt ngào một cách kì lạ.
2
"Vì em chính là em." Draken.
Bàn tay ấm áp ấy chạm vào gò má, rồi xuống cánh môi mềm, nhiệt độ phút chốc liền đổi thay khi anh chạm môi vào môi em. Draken là một người cực kì ấm áp, anh dù bề ngoài có chút đáng sợ nhưng bên trong lại rất ngọt ngào.
Giây phút môi của đôi ta chạm vào nhau thì thứ tình cảm này không còn đơn thuần là thích nữa, nó đã chuyển sang tình yêu.
"Ken ơi!!."
Hôm nay là cuối tuần và hai ta hẹn hò cùng nhau.
1
Hôm nay em mặc một chiếc váy hoa trễ vai, mái tóc dài thắt lại trong đáng yêu làm sao. Còn Draken anh ấy rất tuyệt, cách phối đồ như bao ngày, một chiếc áo phông màu trắng và quần tây đen, bên ngoài là chiếc áo jacket màu đen xám.
"Anh đợi em có lâu không?."
"Anh cũng vừa mới tới thôi." Draken.
Anh vén nhẹ lọn tóc rũ phía trước ra sau tai, sau đó cúi đầu dịu dàng hôn lên trán em. Cô gái nhỏ vì thứ tình yêu ngọt lìm như mật ong này làm cho ngại đến đỏ mặt và ôm chầm lấy anh vùi vào trong lòng.
Hôm nay chúng ta đi xem phim, cùng nhau đi cà phê và làm nhiều điều khác cả ngày dài, có vẻ như đôi chân em đã mệt thắm nên anh đã cõng em trở về nhà.
Cảm giác ôm chầm lấy bờ vai to lớn ấm áp của anh thật tuyệt, ấm áp và an toàn một cách lạ thường.
"Ken này."
"Hửm?." Draken.
"Sau này...đừng buông tay em nhé."
"Được rồi, sẽ không buông tay em." Draken.
1
Anh mỉm cười đáp lại câu nói kì lạ của em, tiết trời mùa xuân có hoa đào rơi, từng cánh hoa rơi nhẹ dưới ánh đèn thật đẹp, nó đẹp và lung linh như mảnh tình của đôi ta.
Cơn gió nhẹ từ bầu trời ùa đến làm cho những cánh đào từ trên cành cây bay theo, con đường trở nên đẹp hơn nhiều, cánh hoa, tình yêu, và đôi ta.
"Ở lại với em được không?."
"Chỉ đêm nay."
"..." Draken.
"Em sẽ hối hận đấy." Draken.
"Không...sẽ không bao giờ hối hận."
Trao cho anh nụ hôn ngọt ngào, dù không có men từ rượu nhưng ta lại say nhau từ lúc nào không biết, vị ngọt từ đôi môi lẫn hơi thở, chúng ta hoà vào nhau trong đêm tối dưới sự chứng kiến của trăng