Một ngày mùa xuân. Sau một đêm ngủ ngon lành, Lệ Quyên thức dậy liền cảm giác mắt ngứa ngáy khó chịu, cô bé đưa tay dụi dụi làm cho nước mắt trào ra. Minh Tâm trông thấy thì ngạc nhiên, hỏi:
- Quyên nhi, sao con khóc vậy?
Lệ Quyên lắc đầu:
- Con đâu có khóc! Nghĩa phụ ơi mắt con ngứa quá, khó chịu quá.
Cô bé định đưa tay dụi mắt lần nữa, Minh Tâm vội ngăn lại và cất tiếng gọi sư huynh. Tấn Hùng nghe gọi không rõ chuyện gì cũng chạy vào. Ông nhìn Lệ Quyên cũng tưởng rằng cô bé khóc nên hỏi:
- Quyên nhi con sao vậy, sao lại khóc? Mới sáng sớm Tiểu Sơn đã đến ăn hiếp con rồi à?
Lệ Quyên lắc đầu. Minh Tâm tiếp lời:
- Mắt con bé tự nhiên ngứa ngáy khó chịu. Sư huynh, như vậy là thế nào?
Tấn Hùng trầm ngâm một lúc rồi chợt cười, tỏ ra vui mừng:
- Chắc là đã đến lúc rồi!
Lệ Quyên ngây ngô hỏi lại:
- Đến lúc gì ạ?
Tấn Hùng nhẹ vuốt má cô bé và cười phúc hậu.
- Đến lúc ta chữa mắt cho con! Con hãy nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc nữa đi, ta đi pha thuốc rồi trở lại ngay.
Tấn Hùng rời đi, Lệ Quyên ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại theo lời căn dặn.
- Nghĩa phụ.
- Gì đó con gái?
- Sư bá nói như vậy là con sắp được sáng mắt phải không?
- Ừ.
- Sáng mắt rồi… nghĩa phụ hãy cho con đi tìm mẹ nhé.
- Ta sẽ cùng con đi tìm họ.
- Vậy thì hay quá!
Thấy Lệ Quyên vui ra mặt, Minh Tâm cũng thấy mừng cho cô bé. Lát sau, Tấn Hùng trở lại. Tiểu Sơn cũng đi theo, cậu bé bưng một cái khay bên trên đầy những chai lọ. Lệ Quyên nghe tiếng chân sư bá thì định ngồi dậy, Tấn Hùng nhẹ nhàng đẩy cô bé nằm xuống.
- Con cứ nằm đi, mở to mắt ra cho ta! Sau đó ta nói gì con hãy làm theo nhé.
- Vâng ạ.
Lệ Quyên ngoan ngoãn làm theo từng lời nói của sư bá. Tấn Hùng nhỏ thuốc xong bảo Lệ Quyên nhắm mắt, ông đắp bên ngoài ít thuốc rồi băng lại cho cô bé.
- Sau này cứ cách ba ngày ta sẽ thay thuốc cho con. Sau một tháng có lẽ sẽ biết kết quả.
Lệ Quyên mừng rỡ:
- Sư bá, vậy là một tháng nữa con sẽ sáng mắt phải không?
Tấn Hùng trầm ngâm lúc lâu mới đáp:
- Điều đó ta cũng không chắc chắn, nếu thành công con sẽ sáng mắt ngay, còn nếu không thành công thì…
Lệ Quyên đang lắng nghe nhưng đợi mãi không thấy Tấn Hùng nói tiếp điều còn dang dở, một lúc sau cô bé không đợi được nên hỏi lại:
- Thì sẽ như thế nào hả sư bá? Con sẽ vĩnh viễn không nhìn lại được nữa đúng không ạ?
Tấn Hùng im lặng lúc lâu nữa mới nhẹ giọng:
- Không phải, nếu không thành công lần sau vẫn có thể.
Tấn Hùng nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
- Đừng quá lo lắng.
Lệ Quyên gật đầu. Tấn Hùng quay lại Tiểu Sơn căn dặn:
- Tiểu Sơn, con ở lại trông em nhé!
- Vâng ạ.
Tấn Hùng mỉm cười rời đi. Minh Tâm cũng vội bước theo, được đoạn ông lên tiếng trước:
- Sư huynh, sao lại nói với con bé như vậy?
- Biểu hiện của Quyên nhi cho thấy con bé dường như đã luyện xong bậc một rồi. Nhưng khi nãy đệ nói với ta là mới dạy con bé vận công xung huyệt đêm qua. Ta sợ có sự nhầm lẫn gì nên nói vậy, chứ nếu con bé thật sự luyện thành tâm pháp tầng một thì sáng mắt là điều chắc chắn.
Minh Tâm cũng cảm thấy khó hiểu.
- Ừ nhỉ, Quyên nhi chỉ là một đứa trẻ lẽ nào ngộ tính võ học lại cao đến vậy. Dù tư chất hơn người một chút, nhưng chỉ vẻn vẹn năm năm luyện thành bậc một thì các đời sư tổ hoàn toàn chưa ai làm được.
- Nếu là thật, có lẽ nhanh thôi con bé sẽ vượt qua chúng ta.
- Điều này thật khó thể tin, chúng ta cần phải thử lại một chút mới được.
- Ừ.
Minh Tâm và Tấn Hùng đi rồi, Quyên và Sơn mới rời mép cửa trở vào phòng. Thì ra từ nãy đến giờ hai đứa nhỏ đã rắp tâm nghe lén và nghe hết cuộc đối thoại của hai vị sư trưởng. Lệ Quyên nghe xong không hiểu lắm hỏi lại:
- Sơn ca, họ nói thử là thử cái gì vậy?
- Là thử xem muội đã hoàn toàn luyện thành tâm pháp tầng một chưa ấy mà.
Lệ Quyên kinh ngạc:
- Cái đó có thể thử á, sư bá sẽ dùng nội công thăm dò em sao?
- Không phải. Ta từng nghe sư phụ nói là dùng nước để thử. Chính là đổ nước vào lòng bàn tay rồi chuyển luồng chân khí chí âm ra đó. Nếu nước trong tay biến thành băng thì chính là luyện thành tầng một tâm pháp có thể bắt đầu luyện tầng hai. Sư phụ còn nói, tổ sư gia truyền lại cách thử này cho đệ tử để mọi người biết khi nào mình có thể luyện tâm pháp tầng hai. Bởi vì người nào luyện tầng một chưa xong hoàn toàn mà lại bắt tay luyện tầng hai thì nhất định bị tẩu hỏa nhập ma. Nhẹ thì phế hết công phu, nặng thì mất mạng.
- Đáng sợ vậy sao?
- Ta cũng nghe sư phụ nói vậy thôi.
- Vậy Sơn ca có thử lần nào chưa, anh luyện thành tầng một chưa?
- Có thử rồi, nhưng ta chưa luyện thành nên nước chỉ hơi lạnh đi một chút chứ chưa biến thành băng.
- Ồ.
- Ta còn nghe nói những ai đã luyện thành được bậc thứ hai, khi đưa dòng khí chí dương ra ngoài có thể đốt lá tươi cháy thành lửa ngọn đó, đi trong lửa không bị bỏng.
- Oa, lợi hại vậy sao?
- Sư phụ ta có thể làm nước đong thành băng rồi, nhưng người chưa đốt cháy được chiếc lá. Tuy nhiên người vẫn có thể dùng tay không làm cho nước ấm lên. Sư muội có muốn thử không?
Lệ Quyên gật đầu như gà mổ thóc:
- Muốn...
- Muội ngồi đợi, ta đi lấy nước.
Lệ Quyên ngoan ngoãn gật đầu. Tiểu Sơn chạy ra ngoài lát sau trở vào trên tay đã bưng ly nước.
- Muội đưa tay ra đây.
Cậu bé đổ ít nước vào lòng bàn tay cô bé rồi nói:
- Xong rồi, muội vận tụ chân khí đi.
Lệ Quyên gật đầu, vận khí toàn thân ra tay. Tiểu Sơn nhìn nước trong tay cô bé từ từ đong lại thì nhảy cẫng lên:
- Thành băng rồi, thành băng rồi. Quyên muội, muội giỏi quá!
Lệ Quyên thu chân khí, nắm tay lại cô cảm nhận được khối băng nho nhỏ đang tan ra trong lòng bàn tay mình. Tiểu Sơn ôm chầm lấy Lệ Quyên nói như reo:
- Chúc mừng sư muội, vài hôm nữa chắc chắn em sẽ được sáng mắt. Nhưng…
Tiểu Sơn chợt buồn giọng. Lệ Quyên kinh ngạc hỏi:
- Sơn ca sao vậy?
- Tự dưng ta cảm thấy buồn.
- Sao lại buồn?
- Lúc trước khi đến đây sư muội có nói khi nào sáng mắt sẽ lập tức đi tìm mẹ phải không? Cứ nghĩ đến việc sắp phải xa em ta thấy buồn.
Lệ Quyên tựa đầu vào vai Tiểu Sơn, nhẹ giọng:
- Sơn ca đừng buồn, việc tìm mẹ... em không thể không đi, nhưng dẫu đi đâu em vẫn trở về thăm anh mà. Em hứa mỗi năm sẽ về đây một lần, như vậy là chúng ta có thể gặp nhau rồi.
Tiểu Sơn im lặng, có lẽ cậu bé nghe vậy nên buồn. Lệ Quyên cũng cảm thấy buồn khi nghĩ đến việc phải xa Tiểu Sơn, nhưng cô cũng không thể không đi tìm mẹ. Mẫu thân là người quan trọng không ai có thể so sánh được trong lòng cô bé.
***
Một tháng sau, thời khắc mở băng mắt cho Lệ Quyên cũng đến. Hôm ấy, hai người đàn ông vây quanh cô bé và có cả cậu bé Tiểu Sơn. Tất cả ai nấy đều căng thẳng chờ đợi kết quả cuối cùng. Lệ Quyên nắm lấy tay Minh Tâm, nửa mừng nửa lo hỏi:
- Nghĩa phụ, hôm nay có phải con sẽ thật sự được sáng mắt hay không vậy?
Minh Tâm cười hiền:
- Nhất định! Nhất định rồi!
Lệ Quyên hướng mặt sang Tiểu Sơn, hỏi:
- Sơn ca, anh có muốn em sáng mắt hay không?
Tiểu Sơn nhìn chầm chầm vào cô bé lúc lâu mới thành thật trả lời:
- Thật lòng ta không muốn em sáng mắt chút nào, vì sáng mắt rồi em sẽ bỏ ta mà đi. Nhưng sư muội dễ thương như vậy, nếu mắt mãi không nhìn thấy gì sẽ rất uổng phí cuộc đời. Mấy ngày vừa qua ta luôn cầu nguyện cho em sáng mắt, thật đó!
Lệ Quyên cảm động:
- Cám ơn Sơn ca!
Tấn Hùng trầm giọng:
- Bây giờ ta mở băng mắt cho con nhé, Quyên nhi.
Lệ Quyên mạnh mẽ gật đầu đáp:
- Vâng ạ.
Tấn Hùng đưa tay mở từng vòng băng trên