Ít hôm sau, Huỳnh Hoa và Dương Long cùng sang thị trấn bên cạnh lấy hỉ phục vì trong trấn không có người chuyên may y phục ấy nên họ phải thuê thợ may ngoài trấn. Ngày hôm đó vẫn còn cách ngày hôn lễ hơn mười ngày. Về gần đến cửa tiêu cục chợt có một lão hành khất đến trước mặt họ hỏi ai tên là Dương Long, rồi đưa cho anh một tờ giấy trong chỉ viết gọn một câu và chữ ký:
“Đúng giờ ngọ hôm nay đến cổ thụ phía tây trấn sẽ có người tặng quà mừng tân hôn, nhưng phải đi một mình.
Cố nhân!”
Huỳnh Hoa và Dương Long cùng xem, cả hai cùng không hiểu là kẻ nào làm như vậy, càng không biết mục đích là gì. Huỳnh Hoa cau mày hỏi:
- Anh có nhận ra là nét chữ của bằng hữu nào hay không?
Dương Long nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu:
- Bằng hữu thì anh có nhiều nhưng ít khi thấy được chữ viết của họ. Nên không biết là ai định cho chúng ta điều bất ngờ gì.
- Anh có muốn đi xem không?
- Phải đi xem chứ! Không đi là phụ lòng người bằng hữu ấy, người ta đã có lòng mình không nên vô tình như vậy, dù sao người đó cũng muốn tặng quà mừng cho chúng ta thôi mà.
- Ừm. Vậy trưa anh hãy đến chỗ hẹn xem ai muốn tặng thứ gì…
Trưa, Long đến chỗ hẹn chỉ thấy một chiếc thiệp hồng treo vào một cành cây, đang đung đưa trước gió, chung quanh không một bóng người. Long cầm lấy chiếc thiệp hồng mở ra xem chỉ thấy bên trong viết mấy lời chúc phúc cho anh và Huỳnh Hoa chứ không gì cả, chữ ký vẫn là “cố nhân”. Long ngắm nghía chiếc thiệp một chút rồi nắm sợi dây treo giật mạnh để lấy thiệp, bất ngờ từ trên một tờ giấy trắng lao chao theo gió rơi xuống. Long đưa tay chộp lấy mở ra xem. Bên trong có vài dòng chữ:
“Trước trao thiếp chúc mừng sau sẽ trao quà mừng. Hãy đến ngôi nhà tranh ở phía Đông trấn nhận quà cuối giờ Dậu, cố nhân đợi ở đấy! Vì sự bất ngờ, mong người bạn hữu đừng để đại tẩu tương lai biết chuyện, chỉ có như vậy niềm vui mới nhân đôi!”
Long lặng người suy nghĩ, nét chữ của hai tờ giấy và chiếc thiệp là như nhau, mạnh mẽ và rắn chắc. Nhìn chữ anh đoán có thể là của một nam nhân, nhưng người đó là ai Dương Long nghĩ mãi cũng không ra, bởi nét chữ ấy anh không quen. Địa điểm tiếp theo là căn nhà Đông trấn, lại hẹn gặp vào cuối giờ Dậu. Dương Long thật sự tò mò muốn biết người bí mật ấy là ai!
Trưa ấy anh trở về trao chiếc thiếp lại cho Huỳnh Hoa xem còn tờ giấy hẹn anh đến phía Đông trấn thì anh giữ lại. Huỳnh Hoa đọc xong tờ thiếp cười xòa:
- Anh có một bằng hữu khéo bày vẽ quá. Tỏ ra thần thần bí bí tưởng gì chỉ là tặng một thiệp chúc mừng. À, anh đã biết người đó là ai chưa?
Long lắc đầu. Hoa tròn mắt:
- Anh vẫn chưa biết người ấy là ai sao? Có khi nào là của một người thầm yêu trộm nhớ anh nhưng thấy mình đẹp đôi, cao thượng hy sinh. Cố tình chúc mừng nhưng không dám ra mặt hay không?
- Làm gì có ai, với lại nét chữ này là của nam nhân, mà nếu thương anh thì phải là con gái chứ, đâu thể là nam nhân, là nam nhân thì hóa ra là đồng tính luyến ái còn gì.
- Ừ nhỉ?
Cả hai nhìn nhau khẽ cười vẫn cảm thấy khó hiểu với những gì họ đã gặp từ sáng đến giờ.
Sau hoàng hôn hôm ấy, Dương Long theo đúng lời hẹn đến căn nhà phía Đông vào cuối giờ Dậu. Đến nơi chỉ thấy có một gian nhà tranh dường như vừa mới dựng lên được vài ngày, tranh còn tươi mới. Bên cạnh là những căn nhà đổ nát chừng như bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Dương Long đến trước căn nhà tranh còn kín đáo cao giọng gọi:
- Có ai ở nhà không?
Cánh cửa bật mở, có một người bước ra khiến Dương Long có chút ngạc nhiên:
- Ly nhi, sao em lại ở đây?
- Em không thể đến đây sao, Long ca?
- Hóa ra… Em là người gọi anh đến đây sao?
- Phải, mời Long ca vào nhà!
Long chần chừ một lúc mới theo Ái Ly vào nhà, giữa nhà có một bàn tiệc đã được dọn sẵn có cả rượu và đồ nhấm. Quanh bàn tiệc có hai chiếc ghế được đặt đối diện nhau qua chiếc bàn. Ái Ly dịu giọng:
- Long ca, anh ngồi đi!
Dương Long kinh ngạc:
- Đây là…
- Là tiệc để đãi anh đó, ngày mai em sẽ ra đi nên đêm nay tổ chức một yến tiệc nho nhỏ để chúc mừng hôn lễ cho anh. Bởi có thể ngày tân hôn của anh, em đã không còn ở lại đây để uống rượu mừng được nữa.
Dương Long hơi ngạc nhiên hỏi lại:
- Ly nhi, em đang định đi đâu à?
Giọng Ái Ly vẫn u buồn như lúc vừa mới gặp Long:
- Phải, em đi về một miền xa xôi lắm.
- Nơi đó là đâu? Cha em đã biết chuyện này hay chưa?
- Em đi tìm mẹ, em đã xin với cha và cha đã đồng ý. Long ca, tiệc rượu này xem như em mừng hôn lễ của anh và Quyên tỷ, chúc hai người trăm trăm hạnh phúc. Và cũng xem như anh đưa tiễn em đi nhé. Long ca, cạn với em chén rượu đầu tiên nào.
Ái Ly vừa nói vừa rót rượu cho anh và cho chính mình. Cô bưng chén rồi nhìn anh gọi:
- Long ca.
Dương Long thấy Ái Ly nhiệt thành như vậy nên chiều ý cô cũng bưng chén lên uống cạn. Nghĩ lại những lời Ái Ly lòng anh đầy nghi vấn:
- Nhưng tiểu Ly này, sao em lại ra đi vội vàng như vậy, không thể chờ qua hôn lễ của anh rồi hãy đi không được sao? Chẳng lẽ em không muốn cùng chung vui với anh hôm ấy hay sao?
- Không phải vậy. Nhưng ở đời ai học được chữ ngờ đâu anh. Muốn thì làm, em còn chưa ngờ được chính mình mà. Cạn với em chén nữa nào Long ca.
Thấy Ái Ly đã nói như vậy, Dương Long không miễn cưỡng uống thêm chén nữa. Ái Ly nhìn anh rồi nhẹ thở dài tự mình rót rượu rồi uống cạn không mời anh nữa. Ái Ly uống đến chén thứ ba, Dương Long đưa tay ngăn lại:
- Ly nhi, đừng uống nhiều như vậy, em sẽ say đó.
Ái Ly cười buồn:
- Như vậy càng tốt chứ sao. Em nói cho anh biết, thật ra chuyện em sẽ rời đi em chưa nói cho cha em biết và đi đâu làm gì em cũng chưa tính tới, em chỉ muốn đi xa, rời khỏi nơi này. Long ca, giúp em giữ kín chuyện này đến sáng mai nha.
- Ly nhi, em làm vậy là có ý gì? Không được, anh phải cho cha em biết.
Nghe vậy Ái Ly vội chộp tay Long giữ lại:
- Long ca, anh đừng đi. Được rồi, anh muốn cho cha em biết cũng được nhưng hãy uống với em cho đến khi tàn tiệc. Chỉ có như vậy em mới cảm thấy yên lòng, đi không lưu luyến, ở chẳng ưu phiền. Long ca, cạn với em chén nữa…
- Ly nhi, hôm nay em làm sao vậy, anh trông em cứ là lạ làm sao.
- Em đang buồn vì em thương anh mà anh lại chẳng thương em. Em chọn cách ra đi là để quên anh, nhưng thật lòng em không muốn mất anh đâu…
- Ly nhi, em say rồi phải không?
- Em không say. Long ca, cạn với em chén nữa đi mà.
Ánh mắt Ái Ly nhìn anh long lanh ngấn lệ, như van nài như chua xót. Dương Long thở dài uống thêm chén nữa cho vui lòng cô bé. Ái Ly vẫn tha thiết nhìn anh thêm lúc nữa rồi cô bất ngờ bưng cả vò rượu tu ừng ực. Dương Long thấy vậy vội vươn tay ra ngăn lại:
- Ly nhi à, em say rồi đừng uống nữa.
Ái Ly cười nhạt gạt tay anh:
- Em chưa say, em đang rất tỉnh, tỉnh cho nên em biết còn đúng mười hai ngày nữa anh và Quyên tỷ sẽ thành hôn, em còn biết rõ nếu ngay lúc này đây em tha thiết van cầu tình yêu của anh, van xin anh hãy nghĩ lại, đừng cưới tỷ ấy mà lựa chọn em anh sẽ trả lời là “không” mà không cần suy nghĩ. Em cũng biết lòng anh bây giờ chỉ có mình Quyên tỷ, em không là gì trong lòng anh cả.
- Ly nhi.
- Long ca, hãy để cho em nói, một lần này thôi, cũng có thể đây là lần cuối cùng em được tâm sự cùng anh. Anh có biết không… em yêu anh, yêu sâu nặng biết chừng nào, yêu âm thầm lặng lẽ. Em biết chỉ có mỗi mình em yêu anh nên khi em nói ra tiếng yêu chính là lúc em vĩnh viễn mất anh. Vì người anh yêu là Quyên tỷ… cũng phải thôi, tỷ ấy xinh đẹp, dịu hiền hơn em, tỷ ấy có tài, ăn nói ngọt ngào hơn em. Em biết em thua tỷ ấy về mọi mặt nên em đành chấp nhận, em chỉ còn biết rời xa anh, âm thầm chúc phúc cho anh. Chỉ là, em không dự tiệc cưới của hai người được, vì em không đủ can đảm. Em phải rời khỏi đây trước khi hai người cử hành hôn lễ, nếu không như vậy em sợ rằng mình không chịu nổi.
- Ly nhi, em hà tất phải làm như vậy.
- Không, em phải làm như vậy. Mất anh với em như mất đi tất cả, lòng em bây giờ trống rỗng và đau đớn lắm, anh có biết không…
- Ly nhi, đừng như thế, em còn trẻ đời còn dài mà, rồi sẽ có lúc em tìm thấy một tấm chân tình, một người tốt hơn anh yêu thương em, lo lắng chăm sóc cho em.
- Vậy sao? Trên đời này có người đàn ông nào tốt hơn anh sao? Dẫu có đi chăng nữa có lẽ em cũng không bao giờ gặp được, đau tình một lần tim em như đã chết, anh không cần phải lựa lời để an ủi em đâu. Chỉ mai này em sẽ ra đi, anh ở lại hãy cùng Quyên tỷ sống thật tốt bên nhau, em thật lòng chúc phúc hai người…
- Ly nhi.
- Long ca, cạn với em chén nữa nhé.
Ái Ly lại rót rượu mời anh, Dương Long chỉ còn biết thở dài bưng chén rượu lên uống cạn. Ái Ly uống cạn chén mình xong thì bưng vò rượu lên tu lần nữa. Dương Long thấy bất nhẫn nên đưa tay chộp vò rượu ngăn Ly lại.
- Ly nhi, đừng uống nhiều rượu cùng lúc như vậy, sẽ say đó.
Cả hai cùng giành qua giật lại, vò rượu rơi xuống đất bể tan tành. Ái Ly ngước mắt nhìn anh, ánh mắt u buồn thăm thẳm, lúc sau cô cụp mắt mở nắp vò rượu khác. Dương Long đưa tay ngăn lại nhưng bị Ái Ly gạt phăng đi, cô lại rót rượu ra chén, giọng Ái Ly nhè đi:
- Long ca, cạn với em chén nữa, một chén nữa thôi có được không, một chén thôi…
- Được rồi, uống xong chén này chúng ta về nhà. Em hứa với anh không được bỏ nhà đi như vậy, cha của em sẽ rất lo.
- Được, em hứa. Cạn nào.
Hai chén rượu va vào nhau, ít rượu bên trong sánh ra ngoài. Dương Long ngửa cổ uống cạn nhưng Ái Ly chỉ kề chén rượu đến môi thì dừng lại, cô lặng lẽ nhìn Long. Dương Long uống xong chén rượu lập tức nghe đầu óc quay cuồng, anh cau mày hỏi:
- Ly nhi, đây là rượu gì, sao lại đắng như vậy. Là rượu mạnh sao, chỉ một chén khiến anh thấy chóng mặt thế này...
Ái Ly khẽ ờ rồi tiếp tục nhìn anh, ánh mắt người con gái trẻ trong phút chốc lạnh băng vô cảm. Chỉ lúc sau Dương Long không trụ được gục đầu lên bàn ngủ thiếp đi. Ngay sau đó một bóng đen bước vào gian nhà nhỏ, người đó xốc Long lên vai và bước trở ra. Ánh trăng non bên ngoài đã lặn khuất từ lâu chỉ còn lại bóng đêm thăm thẳm phủ trùm lên vạn vật.
***
Ngày bốn tháng tư.
Hôm ấy Hồ Kỳ và Hồ Viễn có hai chuyến tiêu gần, một chuyến năm này và một chuyến sáu ngày. Sáng tinh sương Hồ Kỳ và Hồ Viễn đã loay hoay chuẩn bị hành lý để lên đường. Theo dự định hai chuyến tiêu ấy là chuyến cuối cùng trước ngày hôn lễ của Lệ Quyên. Hồ Kỳ định bụng đi nhanh về nhanh để còn chu tất ngày đại hỉ của con mình.
Kỳ lạ, lần nào Hồ Viễn đi xa con gái ông cũng ra ân cần đưa tiễn còn hôm nay lại chạy đi đâu mất dạng. Thấy vậy trong lúc Hồ Kỳ loay hoay chuẩn bị ít đồ dùng cho chuyến đi, Hồ Viễn ghé qua phòng con gái định căn dặn vài chuyện trước khi đi. Nhưng ngay khi vừa bước vào ông đã phải giật mình hét lớn thất thanh:
- Súc sinh, mày làm gì con gái tao vậy hả?
Sau đó là loạt âm thanh ầm ầm phát lên cùng với tiếng quát tháo ầm ĩ của Hồ Viễn. Hồ Kỳ và mọi người nghe thấy thì giật mình cùng chạy vào xem. Hồ Kỳ vừa bước vào lập tức lặng người trước cảnh tượng trong phòng. Áo quần vương vãi và trên chiếc giường rộng có hai kẻ đang khỏa thân nằm ngủ mê mệt. Mà hai người đó không ai khác hơn là Ái Ly và Dương Long. Lúc Hồ Kỳ bước vào cũng là lúc Hồ Viễn nắm cổ Dương Long ném thẳng xuống sàn nhà. Dương Long bừng tỉnh, anh nhìn lại mình liền kinh ngạc cực cùng vội quơ những mảnh y phục gần đó che người. Ái Ly cũng bị tiếng quát của cha làm cho thức giấc vội vàng kéo chăn che người lại.
Sau phút kinh ngạc, Hồ Kỳ run giọng hỏi:
- Tại sao…
Ông thật sự bất ngờ với những gì mình vừa nhìn thấy nên câu hỏi thốt ra không thể tròn vẹn được. Dương Long nhìn người con gái trên giường rồi nhìn lại mình, chỉ nghe Ái Ly bắt đầu sục sùi khóc. Hồ Viễn mặt đỏ bừng bừng, quát lớn:
- Tại sao, tại sao các ngươi lại làm như vậy?
Hồ Kỳ tuy giận muốn run người nhưng vẫn giữ được bình tĩnh không quát tháo, ông trầm giọng:
- Mặc y phục vào đi.
Chờ cho Dương Long mặc y phục xong Hồ Kỳ lập tức thộp ngực anh ném thẳng ra cửa quát lên:
- Tất cả ra ngoài hết cho ta.
Dương Long lồm cồm bò dậy đã thấy Hồ Kỳ đứng ngay trước mặt.
- Tại sao cậu lại làm như vậy?
- Con…
Dương Long không thốt lên được lời nào. Anh đứng yên bất động cố nhớ lại những chuyện xảy ra đêm trước nhưng không tài nào nhớ được, chỉ cảm giác đầu đau như búa bổ, anh đưa hai tay ôm đầu. Ngay sau đó Hồ Viễn và Ái Ly bước ra. Phía trước có rất nhiều người vây lại xem có chuyện gì mà Hồ Viễn và Hồ Kỳ lại quát tháo ầm ĩ như vậy. Ái Ly đứng phía sau lưng cha cứ nức nở khóc, Hồ Viễn gầm lên:
- Nói, đêm qua xảy ra chuyện gì, tại sao hai đứa lại ngủ chung với nhau?
Ái Ly vừa khóc vừa chỉ tay về phía Long:
- Tất cả là tại anh ta.
Hồ Viễn túm cổ Dương Long quát lên:
- Tại sao, tại sao lại đối xử với con gái ta như vậy. Ta giết chết ngươi.
Hồ Viễn vung tay lên định giáng chưởng xuống đầu Long thì Ái Ly nhào lại ôm lấy tay cha, giằng lại, kêu lên:
- Cha đừng làm vậy mà, đừng giết chết anh ấy. Dù sao mọi chuyện… mọi chuyện cũng đã lỡ rồi…
Thấy con gái đã nói vậy Hồ Viễn buông Dương Long ra nhưng mặt vẫn còn đỏ bừng vì giận. Chỉ một thoáng người trong sơn trang dường như đã tập trung hết lại cửa phòng của Ái Ly vì người này mách với người kia chuyện Ái Ly và Dương Long ngủ chung, đa số người không tin nên muốn đến xem hư thực thế nào. Khắp cả sơn trang cùng náo loạn, Tứ Bình thoạt nghe cũng không tin mọi chuyện là sự thật nên vội chạy đến xem. Khi anh đến nơi cũng vừa thấy Huỳnh Hoa và Kiếm Bình chạy đến. Kiếm Bình kinh ngạc hỏi:
- Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? Long nhi, Ly nhi…
Hồ Kỳ gằn từng tiếng một:
- Nói đi chứ, tại sao hai đứa lại làm như vậy? Long nhi.
Dương Long lắc đầu không đáp. Anh còn đang bàng hoàng, không thể nghĩ ra được chuyện gì, không nhớ được chuyện gì, đầu óc anh anh vẫn còn đang lơ mơ. Hồ Kỳ quay lại Ái Ly cao giọng gọi:
- Ly nhi…
Ái Ly buông người quỳ ngay xuống bên cạnh chân Hồ Viễn, khóc nói:
- Cha, con xin lỗi…
Ái Ly nấc lên mấy tiếng rồi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Hồ Kỳ, giọng cô nghẹn ngào:
- Con xin lỗi bá phụ, xin lỗi Quyên tỷ, xin lỗi mọi người. Cha ơi, tất cả là lỗi ở con… tất cả đều do con.
Hồ Viễn trầm giọng:
- Nghĩa là sao, con hãy nói rõ ra đi.
- Con… con… là do con quá yêu Long ca. Nhưng khi con nói hết lòng mình với anh ấy, anh ấy lại cự tuyệt con vì bên anh ấy đã có Quyên tỷ. Con cũng thấy họ đẹp đôi nên quyết định cả đời ôm mối tình đơn phương. Con định hôm nay sẽ lặng lẽ rời khỏi nơi đây không cho cha và mọi người biết. Nhưng trước lúc rời đi con chợt nghĩ đã làm người cao thượng thì làm cho trót, con bày một tiệc rượu nhỏ chúc phúc sớm cho Long ca vì ngày hôn lễ của anh ấy con không còn ở đây, con sợ anh ấy thấy con không dự lại cho rằng con khinh anh ấy. Trong buổi tiệc đêm qua, vì trong lòng con cảm thấy buồn nên uống hơi nhiều rượu, nhưng con vẫn còn nhớ rất rõ, anh ấy khuyên con đừng uống nhiều, bảo kiếp này đã không duyên không nợ thì kiếp sau nếu gặp lại anh ấy sẽ bù đắp cho con. Anh ấy tự mình nốc hết rượu trên bàn để ngăn con uống tiếp, sau đó anh ấy thấy con đã say nên đích thân đưa con về phòng. Con đã không từ chối nên cứ để mặc anh ấy dìu về phòng… vì dù không có tình phu phụ thì giữa con và anh ấy vẫn là anh em tốt của nhau…
Hồ Viễn hấp tấp giục:
- Rồi sau đó thế nào?
- Khi anh ấy đưa con về phòng rồi con bảo anh ấy hãy về nghỉ đi nhưng anh ấy không về, anh ấy cởi áo ẵm con bỏ lên giường và… và… con không cưỡng lại được… con…
Ái Ly bật khóc:
- Cha ơi, con…
Hồ Viễn nghe vậy nhào lại túm cổ áo Dương Long quát lên:
- Tại sao cậu lại làm như vậy? Cậu đã sắp có vợ rồi tại sao còn làm hại con gái ta?
Dương Long lắc đầu:
- Con không nhớ gì hết, đêm qua đã xảy chuyện gì… con thật sự không nhớ gì hết.
Hồ Viễn quát lên:
- Chuyện liên quan đến vinh nhục cả đời con của gái ta làm sao nó có thể nói đùa cho được. Cậu nói vậy chẳng khác nào cậu phủ nhận.
- Con không phủ nhận nhưng thật tình… con không nhớ được đêm qua mình đã làm gì.
Dương Long lắc đầu cố nhớ nhưng anh không nhớ được gì. Hồ Viễn cao giọng:
- Ta không cần biết cậu có nhớ hay là không nhưng chính ta và đại ca tận mắt chứng kiến cậu và con gái ta cùng ngủ chung giường, cậu phải chịu trách nhiệm với nó. Giờ cậu nói đi, cậu chấp nhận hay không, nếu không ta giết chết cậu.
Ái Ly nghe vậy hoảng hồn vội ôm chầm lấy tay cha, kêu lên:
- Đừng mà cha, chuyện dù sao cũng đã lỡ rồi. Là lỗi ở con, đáng lẽ con không nên uống quá say, cũng không nên để anh ấy uống quá nhiều, như vậy sẽ không xảy ra cớ sự ngày hôm nay. Bây giờ thì mọi chuyện đã an bày rồi cha à…
Ái Ly bật khóc, tiếng khóc của con gái làm ông cảm thấy mềm lòng. Hồ Viễn buông Dương Long ra ôm Ái Ly vào lòng, nhè nhẹ vỗ về:
- Vì mọi chuyện đã lỡ nên cha nhất định phải buộc nó chịu trách nhiệm với con. Đại ca, đệ xin huynh hãy làm chủ chuyện này.
Hồ Viễn bất ngờ phó thác mọi chuyện cho Hồ Kỳ. Nãy giờ Hồ Kỳ vẫn còn đứng yên bất động, bị gọi bất ngờ ông cũng không biết phải nói gì. Chuyện xảy ra khiến ông cảm thấy thật sự khó xử, mãi lúc sau Hồ Kỳ mới lên tiếng:
- Mọi chuyện dù sao cũng đã lỡ rồi. Dương Long, cậu hãy chịu trách nhiệm với việc mình làm.
- Đại ca, như vậy hôn sự của Long nhi và Quyên nhi thế nào?
- Hủy bỏ.
Câu nói của Hồ Kỳ khiến cho tất cả mọi người có mặt điều giật mình, Dương Long quay người nhìn về phía Huỳnh Hoa, cô cũng đang nhìn anh, cô đang chết lặng trước quyết mọi chuyện vừa xảy ra và quyết định của cha mình. Hồ Viễn chợt hỏi:
- Đại ca, nếu huynh đã vậy huynh có thể cho phép Long nhi và Ly nhi cử hành hôn lễ vào ngày mười lăm tới hay không… theo ngày đã định với Quyên nhi…
Hồ Kỳ quay đi không đáp lời nào. Huỳnh Hoa vẫn đứng đó, mọi lời nói vẫn vào tai nhưng con người cô dường như đã chết lặng, mọi thứ cứ như một giấc mơ. Cô đưa bàn tay bấu chặt vào cánh tay, một cảm giác nhói đau, cô biết đây không là mơ mà là tan vỡ. Giữa những lời bàn tán, giữa tiếng khóc của Ái Ly, Huỳnh Hoa quay lưng bước đi. Chợt cô nghe tiếng Dương Long gọi tên mình.
- Huỳnh Hoa.
Bước chân Huỳnh Hoa dừng lại. Anh im lặng lúc lâu mới nói hai từ:
- Xin lỗi.
Và rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng. Huỳnh Hoa dừng chân nhưng không quay lại, sau hai từ xin lỗi anh không nói gì thêm nữa. Huỳnh Hoa chỉ nghe tim mình đau nhói, cô hít một hơi sâu kìm nén tất cả lại rồi bước đều trở về phòng. Cô thản nhiên đến vô hồn, đây là sự thật ư, nó có thể là sự thật sao? Huỳnh Hoa vừa bước vào phòng ngay lập tức đóng cửa lại và gài chặt, đôi dòng lệ nóng bắt đầu rơi. Đây không là lần đầu tiên cô sắp chạm tay vào hạnh phúc thì mọi thứ như bong nước vỡ bụp giữa không gian. Không là lần đầu nhưng sao đau quá, trái tim vốn đã gần rời rã theo tháng năm giờ lại nát vụn thêm lần nữa. Cô biết mọi thứ không là mơ, mọi thứ là sự thật dù ngàn vạn lần cô không muốn tin nó là sự thật.
Và như thế, một lời Hồ Kỳ đã nói ra, hôn lễ của Huỳnh Hoa và Dương Long dù chỉ còn mươi ngày nữa là được cử hành ngay lập tức bị hủy bỏ. Tuy nhiên ngày đó có thể vẫn có một hôn lễ, tân lang vẫn là Dương Long nhưng tân nương thì không phải là Lệ Quyên nữa mà là Ái Ly. Hồ Kỳ đã quyết như vậy thì còn ai dám cãi lời, mọi người thấy vậy tản dần ra, ai làm việc nấy, lúc lâu sau khoảng sân rộng chỉ còn mỗi Dương Long lơ mơ đứng đó. Anh vẫn còn đang ngỡ ngàng trước những việc vừa mới xảy ra. Tứ Bình từ dãy hành lang hậu viện bước đến, vừa đến trước mặt Dương Long anh túm cổ áo Dương Long, gằn giọng:
- Nói đi, tại sao cậu lại hồ đồ như vậy, cậu có biết làm như vậy sẽ tổn thương Huỳnh Hoa rất lớn hay không?
Dương Long lắc đầu, thất thần:
- Tôi thật tình không nhớ đêm qua mình đã làm gì… thật tình tôi không thể nhớ.
- Cậu…
Tứ Bình buông tay, anh thấy giận nhưng không biết phải nói gì trong lúc này nên quay lưng bỏ đi, để mặc Dương Long một mình đứng đơn độc giữa không gian mênh mông ấy. Dương Long đứng lại một lúc rồi cũng lững thững bước đi, từng bước chân anh vô định, trong lòng thầm kêu lên hoảng loạn:
"Ai nói cho tôi biết, tôi đang làm chuyện ngu dại gì đây? Trời ơi!"
Tứ Bình đi đến trước của phòng Huỳnh Hoa định gõ cửa thì nghe tiếng khóc từ bên trong vọng ra khiến anh dừng tay lại, anh cảm thấy không nên làm phiền cô ngay lúc này nên cứ đứng im lặng lắng nghe. Tiếng khóc ấy làm cho anh thấy buốt giá cả cõi lòng. Anh cũng cảm thấy bất ngờ và khó chấp nhận trước quyết định của Hồ Kỳ thì làm sao Huỳnh Hoa có thể xem như không có chuyện gì xảy ra cho được. Nhật Lan cũng đến trước cửa phòng con gái nhưng bà cũng không dám gọi. Bà cùng Tứ Bình đứng nghe tiếng khóc của con mình, lúc sau bà cảm thấy không chịu được lại không dám làm phiền con gái ngay lúc này nên bà quay đi. Tứ Bình đứng thêm lúc nữa rồi cũng lặng lẽ rời đi. Chỉ cầu mong Huỳnh Hoa khóc xong một trận sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Cùng một buổi sáng lại xảy ra quá nhiều chuyện Hồ Kỳ và Hồ Viễn không đi tải chuyến tiêu theo dự định mà giao lại cho Hải Bằng và Kiệt đi thay. Hồ Kỳ tiêu cục bỗng chốc xôn xao cả lên. Tứ Bình sau khi rời cửa phòng Huỳnh Hoa thì đến thẳng phòng của Dương Long. Long đang ngồi nốc rượu, đôi mày cau lại và giữ nguyên nơi ấy như đang nghĩ ngợi một điều gì. Tứ Bình bước vào vỗ vai Long đánh bốp một tiếng:
- Bây giờ cậu đã bình tĩnh lại chưa? Nói cho tôi biết, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
- Hôm qua…
Dương Long chầm chậm nói:
- Từ chợ về tôi và Huỳnh Hoa được bức thư bảo đến Tây trấn vào lúc trưa, phải đi một mình sẽ có quà bất ngờ chúc mừng hôn lễ.
- Rồi sao nữa?
- Tôi đến đó thấy chiếc thiệp hồng trang trí rất đẹp, để chúc phúc tôi và Huỳnh Hoa. Và một mảnh giấy bảo đến Đông trấn nhận quà mừng trong đêm.
- Rồi sao nữa?
- Tôi y hẹn đến đấy một mình thì gặp Ái Ly. Cô ấy từ giã để đi xa, mời tôi uống rượu xem như chúc mừng hôn lễ sớm cho tôi.
- Rồi cậu uống à?
- Ừ.
- Rồi sau đó…
- Tôi không nhớ gì nữa hết.
- Đi với tôi ngay.
- Đi đâu?
- Căn nhà Đông trấn.
- Để làm gì?
- Tôi nghi ngờ trong chuyện này cậu bị hại, muốn tìm ra chứng cứ phải đến đó.
- Ừm.
- Biết đâu khi đến đó cậu nhớ đêm qua mình đã làm gì.
Cả hai cùng đến căn nhà phía Đông trấn nhưng khi đến nơi nó chỉ còn lại là đống tro tàn. Cả hai chỉ còn biết nhìn nhau, Tứ Bình cau mày:
- Dường như nghi ngờ của tôi là đúng, có người cố tình đặt cậu vào chuyện đã rồi.
- Là Ái Ly.
- Nhưng nếu đặt vấn đề cậu đã say