Sáng hôm sau Huỳnh Hoa không rời phòng sau khi thức giấc nữa, cô ngồi trước gương sổ mái tóc mái tóc suôn mềm dài quá thắt lưng của mình chải đi chải lại. Lúc sau cô rút thanh đoản kiếm trong tay áo ra, một cái hoành kiếm mái tóc suôn dài óng mượt bị cắt cao đến giữa lưng, mớ tóc bị cắt đứt rơi vãi trên mặt đất. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Vào đi.
Tiểu Thanh bước vào cười nói:
- Đây là điểm tâm đích thân phu nhân làm cho tiểu thư, mời tiểu thư dùng.
- Hãy để lên bàn cho ta.
- Dạ, ơ, tóc của tiểu thư…
Huỳnh Hoa quay lại nhướn mày:
- Ngắn gọn nhẹ người, có gì mà em phải ngạc nhiên, lui ra đi!
- Dạ.
Tiểu Thanh đi rồi Huỳnh Hoa lấy sợi vải màu xanh nhạt cột mớ tóc bên trên chừa lại một nửa cho xỏa ra che kín đôi bờ vai. Xong đâu vào đấy, Huỳnh Hoa lấy mũi kiếm đâm mạnh vào tấm gương soi làm cho nó bể thành nhiều mảnh. Huỳnh Hoa tra kiếm vào vỏ được giấu trong cánh tay rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cô rảo bước dọc hành lang, đi được vài bước cô chợt khựng người khi nhìn thấy Dương Long từ phía trước đi ngược lại. Anh cũng dừng bước khi nhìn thấy cô. Cả hai cùng nhìn nhau mà nghe như có bàn tay vô hình bóp nát cõi lòng, đau đớn và chết lặng. Mặt đối mặt nhau là thế nhưng không biết phải nói lời gì, lời yêu thương ư? Giữa hai người họ bây giờ là hố sâu vạn trượng không thể nào đến với nhau được nữa thì lời yêu thương có nghĩa gì đâu, ngoài việc làm cho nỗi đau ngày càng thêm sâu nặng. Còn nếu oán trách nhau thì cũng chẳng để làm gì, bởi mọi sự đã an bày, có trách nhau thì cũng chỉ vậy thôi.
Trong lòng Huỳnh Hoa ngay phút chốc như có muôn ngàn đợt sóng xô, rạt rào đau xót rồi bình lặng rồi tái tê. Còn Dương Long thì cứ ngẩn ngơ nhìn, anh không biết phải nói gì với cô, mà đúng hơn là anh chẳng thể nói gì. Huỳnh Hoa cụp mắt không nhìn anh nữa, cô quay lưng quay trở về phòng. Dương Long cứ đứng lặng nhìn theo mãi, anh nghe trong lòng xót xa, chỉ mấy hôm Huỳnh Hoa hoàn toàn thay đổi thay, từ một cô gái vui tươi tràn đầy sức sống cô biến thành khối băng lạnh lùng, hốc hác và phờ phạc. Một bàn tay bất ngờ vỗ mạnh vai Long. Dương Long quay phắt lại nhìn, người vỗ vai anh là Tứ Bình.
- Cậu vừa chạm mặt cô ấy à?
- Ừ, thật không ngờ… chỉ mấy hôm mà cô ấy…
- Mấy ngày nay cô ấy không ăn cũng không ngủ nên mới trở nên như thế. Nhưng cậu cũng đừng quá lo, nhất thời cô ấy khó chấp nhận sự thật này nên mới vậy thôi, vài hôm nữa chắc sẽ ổn thôi mà.
- Bây giờ tôi không thể bên cạnh cô ấy, cậu hãy chăm sóc tốt cho cô ấy nhé, Tứ Bình.
- Cậu không nói tôi cũng sẽ chăm sóc cho cô ấy.
Được lời đó của Tứ Bình, Dương Long cảm thấy trong lòng nhẹ đi một chút, anh quay lưng bước đi. Tứ Bình định nói thêm gì nhưng vừa máy môi lập tức ngậm lại không nói. Anh đến phòng của Huỳnh Hoa, gọi mấy tiếng nhưng cô không trả lời, Tứ Bình nhẹ đẩy tay vào cửa không ngờ cánh cửa lại mở toang. Anh thấy Huỳnh Hoa ngồi trên giường, lưng dựa vào vách, tay mân mê mảnh ngọc bội hình bướm màu xanh ngọc. Tứ Bình đến bên cạnh mà cô chừng như không hề hay biết, hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má của cô, rơi lả chả lên con bướm trong tay cô.
Nhìn những dòng nước mắt đó Tứ Bình không biết mình phải nói gì nên đành im lặng. Bình ngồi xuống bên cạnh Huỳnh Hoa, đưa tay lau nước mắt cho cô, bất ngờ Huỳnh Hoa nghiêng người tựa đầu vào vai anh. Bàn tay của Tứ Bình dừng lại một nhịp rồi vươn ra ôm gọn cơ thể bé nhỏ của người con gái ấy vào lòng. Lúc sau hơi thở của Huỳnh Hoa đã đều đều, cô lại ngủ thiếp đi, bàn tay vẫn nắm chặt con bướm màu xanh ngọc. Tứ Bình nhẹ đặt Huỳnh Hoa nằm xuống, anh không rời đi mà ngồi bên cạnh ngắm nhìn "người yêu" ngủ, tự nhủ lòng từ giờ anh sẽ làm vệ sĩ cho giấc ngủ của cô được yên bình. Thầm cầu mong khi tỉnh dậy cô có thể quên hết những ưu phiền đang mang nặng trong lòng.
Lại một giấc ngủ dài, đến khi Huỳnh Hoa mở mắt ra cô vẫn nhìn thấy Tứ Bình ngồi bên mình, anh đang ngồi dựa lưng vào vách và ngủ thiếp đi. Huỳnh Hoa nhẹ chống tay ngồi dậy, tiếng động làm Bình giật mình thức giấc. Tứ Bình mỉm cười nhìn cô:
- Cuối cùng cũng thức dậy rồi.
- Em đã ngủ bao lâu rồi?
- Ba ngày ba đêm.
- Hôm nay là ngày mấy?
- Mười bốn tháng tư.
- Nhanh đến vậy sao.
- Mọi người ai cũng lo lắng cho em.
- Anh ở bên em suốt sao?
- Ừm. Ngủ thêm giấc ngủ dài, em thấy đỡ hơn chưa?
Huỳnh Hoa quay lại nhìn anh mỉm cười:
- Ổn. Hôm trước là em ngốc nghếch nên làm mọi người thấy lo. Kể từ bây giờ sẽ không như vậy.
Tứ Bình ngẩn người, nhanh đến vậy sao? Nụ cười kia không còn bi thương, nó dịu dàng mà rực rỡ, một chút ấm áp cho anh cảm giác yên lòng. Tứ Bình thở phào:
- Như vậy thì hay, để anh nhờ người làm điểm tâm sáng cho em.
- Ừm.
Tứ Bình đi rồi nét vui cười trên gương mặt trẻ trung của Huỳnh Hoa cũng lịm tắt thay vào đó là tiếng thở dài và ánh mắt xa xăm. Cô vẫn chưa quên được những chuyện vừa xảy ra, cô cười cười nói nói chỉ để cho người khác không phải vì mình mà lo lắng.
***
Trưa hôm ấy Huỳnh Hoa đang ngồi trong phòng thì có tiếng gõ cửa, cô dịu giọng:
- Vào đi.
Cánh cửa bật mở, từ ngoài một người đàn ông cao thanh bước vào, gương mặt hao hao giống Hồ Viễn và Hồ Kỳ, ông là Hồ Kiếm Bình. Huỳnh Hoa đứng lên nhẹ giọng chào:
- Thúc phụ.
Kiếm Bình mang một vật to và dài được bao bọc bằng lớp lụa đã úa màu thời gian bước vào, ông đặt thứ đó lên bàn. Huỳnh Hoa lờ mờ đoán được nó là gì vẫn thắc mắc hỏi:
- Thúc phụ, đây là…
- Ta tặng con đấy!
- Nó là gì ạ?
- Con cứ mở ra xem sẽ biết.
Huỳnh Hoa nhẹ nhàng mở lớp vải bao bọc vật ấy, thấy đó là một cây đàn. Kiếm Bình trầm giọng:
- Đàn, sáo là những thứ khí cụ giúp cho người ta giải sầu tài tình lắm, có nỗi buồn nào khó nói khó chấp nhận cứ trút cả vào tiếng đàn, lập tức thấy lòng vơi nhẹ đi.
- Người nói thật chứ ạ?
- Không tin con có thể thử, với ta nó là liều thuốc nhiệm mầu vì ta là người từng trải. À, con biết chơi đàn không, nếu không ta sẽ dạy con…
Huỳnh Hoa không đáp mà lướt tay lên chiếc đàn huyền, nhè nhẹ vỗ lên những sợi tơ đàn cho chúng phát ra những âm thanh “tinh tang”, ngay sau đó một tay ấn và một tay cô khảy đàn, những cung bậc bỗng trầm ngân lên, réo rắt nhặt khoan. Kiếm Bình im lặng lắng nghe âm ba buồn bã của khúc nhạc cổ xưa. Khi tiếng đàn dứt, Kiếm Bình khẽ thở dài, ông không ngờ tiếng đàn của cháu gái lại buồn đến vậy làm cho cả một thời quá khứ đã bị gió bụi thời gian vùi lấp gần như sống dậy. Huỳnh Hoa ngưng đàn dịu giọng:
- Quả nhiên dùng đàn giải sầu rất tuyệt. Đa tạ thúc phục đã tặng con chiếc đàn này.
Kiếm Bình mỉm cười nhìn cháu gái, ông trầm giọng:
- Con ngày nay cũng như ta ngày trước nên ta rất hiểu cảm giác của con.
- Thúc phụ cũng từng dang dở đường tình hay sao?
- Một lần đau đến ngày nhắm mắt cũng chưa hẳn có thể quên. Ngày xưa ta từng yêu một người con gái, nàng ta có dung mạo mĩ miều… nhưng nàng ấy không yêu ta mà lại yêu thúc phụ của con, đại ca của ta. Tình địch là đại ca nên ta chỉ còn biết im lặng chịu đựng. Ngày mà nàng ấy gục chết trong vòng tay ta, ta mới biết cảm giác tan nát cõi lòng là như thế nào. Tất cả những đớn đau những xót xa ta mang trút cả vào cây đàn này, từ ngày đó nó là tri kỉ duy nhất của ta. Theo ngày tháng mọi thứ dần chìm vào quên lãng, ta không ngờ ngày hôm nay lại nhìn thấy con rơi vào hoàn cảnh của ta ngày ấy. Nên ta quyết định tặng người bạn quý nhất này của ta cho con. Chỉ hy vọng, con có thể vững vàng bước hết quãng thời gian còn lại, mất một thứ tuy lòng có thể đau nhưng quanh con còn rất nhiều người đang từng phút từng giây lo lắng cho con, nếu con không trụ vững thì nỗi đau không còn là một vài mà là vô số.
- Con hiểu rồi.
- Thôi con cứ thong thả nghỉ ngơi cho tinh thần thoải mái, tạm thời đừng suy nghĩ nhiều quá về những chuyện chung quanh. Bao giờ cảm thấy có tâm sự nào đó không thể nói với cha và mẹ thì có thể nói với ta, ta sẵn sàng chia sẻ cùng con.
- Dạ.
Kiếm Bình đi rồi Huỳnh Hoa lại lướt tay lên cung đàn, những âm thanh bỗng trầm khoan nhặt lại trổi lên.
***
Chiều hôm ấy, Huỳnh Hoa bừng tỉnh giấc trên chiếc giường êm ấm của chính mình, cô vừa chợp mắt lúc trưa lập tức nhìn thấy một giấc mơ kỳ lạ. Một người con gái xinh đẹp trẻ trung khoác trên người bộ y phục màu vàng óng bước đến chìa kiếm trước mặt cô rồi nói:
“Con đường của chúng ta đi không nên có thêm người khác, hãy cùng ta kết thúc mọi chuyện ở đây.”
“Kết thúc thứ gì?”
“Thế giới này và những định mệnh trái ngang.”
“Ta không làm.”
“Cô nương không muốn ra tay thì ta sẽ ra tay.”
Huỳnh Hoa ngẩn người ngẫm nghỉ một lát rồi khoác chiếc áo ngoài lên người, rời khỏi phòng lững thững bước dọc hành lang. Những người làm gặp cô cúi đầu chào, Huỳnh Hoa không đáp lời họ mà cứ chầm chậm bước về phía trước, từng bước chân gần như hoàn toàn vô định. Những tiếng bàn tán về mối quan hệ của cô, Dương Long và Ái Ly cứ âm vang nhưng những lời đó với cô lúc này dường như chỉ còn là gió thoảng mây bay, cô không bận tâm về điều ấy nữa.
Khi đi ngang qua sảnh đường, tiếng cãi vã khiến cô phải dừng lại lắng nghe, đó là tiếng của Kiệt và những vị khách của tiêu cục. Có vẻ như những người đó muốn hợp tác làm ăn với tiêu cục nhưng đòi hỏi hết điều này đến điều nọ. Họ không phải đang cãi vã nhưng một bên đẩy đưa một bên chèo kéo khiến cho sảnh đường ồn ào cả lên. Huỳnh Hoa định không quan tâm, cô quay lưng định bước sang dãy hành lang khác thì chợt nghe có ai đó nói:
- Từ trước người tiếp chúng tôi là nhị tiểu thư, cô ấy ăn nói dịu dàng, rất hiểu tâm ý khách hàng lại quyết đoán nên chúng tôi làm việc rất hợp nhau, thỏa thuận điều gì cũng nhanh. Hôm nay thật không may tiểu thư không có mặt, xin tổng tiêu đầu và công tử hiểu cho chúng tôi đòi hỏi như vậy cũng vì lợi ích của chính mình, vì chúng tôi rất thích cách làm việc của tiêu cục các vị nên không nỡ tìm tiêu cục khác… À, tổng tiêu đầu, ông có thể để chúng tôi gặp tiểu thư hay không? Cô ấy rất hiểu chúng tôi, lại thông minh và quyết đoán, hãy để tôi được nói chuyện với cô ấy một lúc, mọi chuyện có lẽ sẽ dễ dàng hơn bây giờ…
Huỳnh Hoa dừng chân lại tiếp tục nghe câu chuyện giữa họ. Kiệt viện lý do cho việc mấy hôm gần đây cô không ra tiếp khách – tất nhiên là nói dối chứ đâu thể nói thật. Người kia nằn nì đòi gặp bằng được “Hồ nhị tiểu thư”, một lúc sau gã nói gã với Huỳnh Hoa vẫn còn món nợ chưa giải quyết, nếu chưa giải quyết xong dù có đuổi gã cũng không đi. Huỳnh Hoa nghe xong khẽ cau mày, cô nhếch môi một cái rồi bước vào cửa sảnh phòng. Cô vừa xuất hiện cuộc nói chuyện ngay lập tức dừng lại. Cả Hồ Kỳ, Nhật Lan và Kiệt đang ngồi trong phòng thấy sự xuất hiện của Huỳnh Hoa cũng không nén được sự lo lắng, ông và bà đưa mắt nhìn nhau. Trong đại sảnh còn có mặt Hồ Viễn và Kiếm Bình. Chỉ nghe Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Các vị bằng hữu xin bình tĩnh, chẳng phải các vị cần Lệ Quyên sao, bây giờ Lệ Quyên đã ra đây rồi còn gì. Vừa rồi tôi còn nghe nói trong các vị có ai đó muốn giải quyết ân nợ gì đó với tôi, dám hỏi người đó là ai thế?
Có một người vội xua tay nói:
- Hồ nhị tiểu thư xin chớ hiểu lầm, vừa rồi chúng tôi chỉ nói hơi quá một chút chứ làm gì có chuyện ân oán gì. Chỉ là lần trước gặp nhau tiểu thư đã từng hứa “lần sau gặp lại” nên hôm nay chúng tôi đến mà tiểu thư không chịu tiếp thì có chút… a… tôi chỉ là quan tâm tiểu thư một chút, nghe nói vì công việc tất bật nên cô nương không khỏe, chẳng hay…
Huỳnh Hoa mỉm cười chặn họng gã:
- Tiểu muội không sao, đa tạ các vị ca ca quan tâm. Bây giờ tiểu muội đã ra đây rồi, các vị định sẽ bàn công việc hay là hẹn lại hôm khác? Bây giờ trời cũng xế chiều rồi đấy!
- À, đương nhiên là bàn công việc! Chúng tôi đang có một chuyến hàng rất quan trọng, vì tin tưởng các vị nên chúng tôi lặn lội từ nơi xa xôi đến đây, trước đây chúng ta từng làm việc với nhau hai lần.
Huỳnh Hoa gật đầu, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đại ca. Kiệt có chút lo lắng, dịu giọng:
- Nhị muội.
Huỳnh Hoa chỉ mỉm cười với anh và Hồ Kỳ cho họ yên tâm. Cô quay sang khách hàng của mình, dịu giọng:
- Chuyến tiêu đó gồm những loại hàng gì, bao giờ xuất phát, chúng tôi phải bảo vệ thứ đó từ đâu đến đâu và các vị có cần chúng tôi mang đến địa điểm đúng thời hạn hay không?
- À, những điều đó khi nãy chúng tôi có nói với Tổng tiêu đầu đây và đại ca của tiểu thư. Chỉ một vấn đề là theo quy định của tiêu cục muốn biết trước thứ cần bảo vệ đó là gì thì chúng tôi xin được giấu kín.
Huỳnh Hoa liếc nhìn Kiệt, anh định nói cho cô biết những điều kiện của khách vừa nói nhưng Huỳnh Hoa chỉ mỉm cười, quay sang mấy người kia, dịu giọng:
- Đã rõ, năm ngày nữa chúng tôi phải xuất phát đến trấn Vĩnh Gia, từ đó hộ tống hai mươi chiếc rương đến huyện Phục Nguyên. Chậm nhất trong vòng mười ngày phải đưa hàng từ nơi xuất phát đến nơi nhận. Tôi chỉ lấy làm lạ chỉ mười ba rương bạc, sáu rương vàng và một rương tranh thì có gì để các vị phải giữ bí mật.
Một người đứng phắt dậy, run giọng:
- Sao cô nương biết hai mươi rương đó có chứa thứ gì…
Huỳnh Hoa vẫn thản nhiên:
- Đừng kinh ngạc như vậy, cũng đừng hỏi vì sao tôi biết. Kiểm tra vật hàng trước khi nhận chuyến tiêu chính là quy định của tiêu cục chúng tôi để tránh các vị lợi dụng chúng tôi làm công cụ vận chuyển những hàng cấm, mưu đồ làm loạn. Các vị lại muốn dùng chuyến tiêu lần này mặc cả để chúng tôi bỏ đi quy định được đặt ra từ trước, bỏ được một lần sẽ có lần sau, bỏ được cho một người thì cũng có thể đáp ứng cho nhiều người. Chúng tôi nhanh chóng trở thành công cụ bất khả kháng, điều đó là không thể. Nhưng các vị có thể yên tâm, hàng hóa các vị cần chuyển là thứ gì tuy là phải nói cho chúng tôi biết nhưng nếu cần chúng tôi hoàn toàn có thể bảo đảm bí mật đó cho các vị, không một ai có thể biết đó là thứ gì nếu các vị muốn như vậy.
Hai vị khách khó tính của tiêu cục đưa mắt nhìn nhau. Huỳnh Hoa mỉm cười dịu giọng:
- Vừa rồi dường như các vị còn đặt ra một vài điều kiện trái với nguyên tắc làm việc của chúng tôi…
- À, chúng tôi… chỉ là…
- Điều các vị muốn là không ứng tiền trước cho chúng tôi mà muốn sau khi giao hàng đến nơi xong sẽ trả công cho chúng tôi. Lý do thứ các vị cần chuyển là hàng để buôn bán, bây giờ chưa bán được nên chưa có tiền. Nhưng xin lỗi đó là trái quy định vả lại thứ cần chuyển không phải là hàng mà là tiền. Chỗ vật hàng đó là tài sản của cố tổ hai vị để lại, các vị muốn chuyển nó đi chỗ khác. Với gia sản như thế việc ứng trước một nửa tiền công cho chúng tôi không hề khó khăn. Và nếu các vị không ứng trước chuyến tiêu này, chúng tôi sẽ không nhận vì chúng tôi không thể hớp không khí mà sống để làm việc cho các vị. Cũng là để tránh các vị trở mặt phút cuối chỉ cho chúng tôi ăn dao chứ không ăn bạc, sau khi đổ không biết bao nhiêu mồ hôi công sức.
Hai người kia tái mặt nhìn Huỳnh Hoa:
- Tiểu thư quá lời rồi, chúng tôi nào làm vậy.
Huỳnh Hoa vẫn tỏ ra thản nhiên, hỏi tiếp:
- Còn điều thứ ba, các vị vẫn giữ hay hủy bỏ?
- Tiểu thư chuyện gì cũng biết chuyện gì cũng thông, chúng tôi không giấu tiểu thư được điều gì nên điều kiện thứ ba không nhắc là hơn.
- Đã vậy không nhắc đến nó nữa. Vậy chúng ta thỏa thuận được chưa, vẫn như trước kia, các vị phải ký vào bản giao ước giữa chúng ta. Mỗi người trong chúng ta hoàn thành việc của mình, nếu chúng tôi sơ sót sẽ bồi hoàn gấp đôi cho các vị. Nếu các vị bội tín, thứ phải trả tùy theo giá trị hàng cần chuyển. Lần này là bạc, số bạc đó có thể mua được hơn chục mạng người… Thế nào, các vị vẫn sẽ thuê chúng tôi chứ?
- Ờ… vâng! Tiểu thư đã nói vậy và đã biết thứ chúng tôi cần chuyển là gì chúng tôi không có lựa chọn nào khác.
Huỳnh Hoa quay sang nhìn Kiệt anh hiểu ý nhanh chóng thảo xong giao ước, hai bên cùng điểm chỉ, mỗi bên giữ một bản để đối chứng cùng nhau nếu có bất trắc. Khi hai người kia ra về, đến cửa họ kề tai nhau hỏi nhỏ:
- Nè, sao cậu nói có người bảo dạo này cô ta thất tình, thần trí không bình thường, chúng ta có thể lợi dụng lừa cô ta để thu lợi về mình?
- Ai mà biết, cô ta chẳng những cái gì cũng biết mà còn trở nên lạnh lùng hơn lúc trước nữa. Khi nãy nhìn cô ta tôi cứ cảm thấy sờ sợ làm sao, cảm giác như đứng trước con sư tử và sắp bị nó vồ vậy. Chẳng hiểu sao…
- Cô ta trông bình thường mà.
Hai người kia đi xa rồi, Huỳnh Hoa mới trao tờ giấy lại cho Hồ Kỳ. Hồ Kỳ dịu giọng:
- Con đã khỏe chưa mà lại chạy ra đây?
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Con thì có làm sao. Cha không cần phải quá lo cho con!
- Ừ.
Nhật Lan cũng thấy nhẹ lòng khi con gái trở nên tươi tỉnh hơn mấy hôm trước. Dù trong ánh mắt kia bà vẫn còn nhìn thấy nét buồn sâu thẳm.
Ngay khi mọi người định đứng lên lo công việc của mình thì từ ngoài Ái Ly kéo Dương Long chạy xộc vào, kêu lên:
- Cha, bá phụ, thúc phụ, xin làm chủ cho con.
Ái Ly chực nhìn thấy Huỳnh Hoa thì hơi khựng lại một chút. Hồ Viễn cau mày:
- Lại chuyện gì nữa.
Ái Ly bật khóc:
- Cha ơi con khổ quá.
Kiếm Bình ân cần han hỏi Ái Ly:
- Có chuyện gì con cứ nói ra đi, cứ khóc như vậy thúc phụ và bá phụ con đâu biết chuyện gì đã xảy ra thì làm sao làm chủ cho con.
Ái Ly đẩy Dương Long đang đờ người vì chạm mặt Huỳnh Hoa ra phía trước, kêu lên:
- Anh ta không chấp nhận chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm. Cha, bá phụ, thúc phụ, xin làm chủ cho con.
Hồ Viễn nghe vậy thì tức giận cao giọng:
- Con vừa nói gì.
Thấy Hồ Viễn có vẻ giận, Kiếm Bình vội vươn tay giữ đại ca lại, ông ồn tồn:
- Ly nhi, con nói rõ ra đi, chuyện là như thế nào… Long nhi nói với con thế nào mà con nói nó phủ nhận.
- Suốt mấy ngày nay con hỏi anh ấy việc tổ chức hôn lễ vào ngày mai anh ấy cứ nằn nì không chịu. Hồi nãy con hỏi lần nữa anh ấy quát lớn với con là “không được là không, không cưới sinh gì cả”. Như vậy chẳng phải anh ấy phủ nhận mọi việc hay sao? Hôm trước bá phụ cũng đồng ý cho chúng con được bái đường vào ngày mai kia mà, vậy mà anh ấy lại nói như vậy. Cha, xin hãy làm chủ cho con.
Hồ Viễn gạt tay Kiếm Bình bước nhanh đến túm cổ Dương Long quát lớn:
- Tại sao cậu lại nói với con gái ta như vậy? Cậu đã làm hại đời của nó rồi bây giờ muốn ruồng bỏ nó phải không, cậu muốn nó cả đời sống trong ô nhục, tức tưởi đến chết cậu mới vừa lòng hay sao? Cậu có còn là con người nữa hay không?
Dương Long chừng như không nghe thấy câu hỏi của Hồ Viễn, vì từ khi bước vào nơi đây đến giờ, ánh mắt anh cứ dán chặt lên người của Huỳnh Hoa. Ái Ly thấy vậy bước đến trước mặt Huỳnh Hoa, khóc nức nở và nói:
- Quyên tỷ, muội van xin tỷ hãy nói giúp vài lời để Long ca đừng cố chấp như vậy nữa. Dù muốn dù không thì em và anh ấy cũng là người của nhau rồi. Mà tỷ là người hiểu chuyện, em biết anh ấy không chấp nhận bái đường với em là vì anh ấy còn yêu tỷ. Nhưng tỷ tỷ ơi, một mình em chịu khổ em không hề oán trách ai cả, nhưng lỡ như sau ngày hôm ấy em mang giọt máu của anh ấy thì sao… nếu tỷ và Long ca chọn cách giữ lòng chung thủy cùng nhau thì em và con của em sẽ bơ vơ lạc loài vô thừa nhận. Quyên tỷ, chúng mình dù sao cũng là tỷ muội con chú con bác với nhau, muội đau khổ tỷ có vui không? Bây giờ mọi chuyện dù sao cũng đã lỡ rồi…
Huỳnh Hoa vẫn chưa nói gì thì Hồ Viễn tiếp luôn:
- Quyên nhi, Ly nhi nói phải đó con, nó và Long nhi dù sao cũng đã là của nhau rồi. Ái Ly khi sinh ra đã phải rời xa mẹ nó, thiếu thốn mọi bề, nay gặp cảnh ngộ này, dù không một ai muốn nhưng nó cũng xảy ra rồi. Ta biết con và Long nhi tình sâu nghĩa nặng, biến cố này nhất thời khó thể chấp nhận. Nhưng sống ở đời cần có lòng nhân, dẫu sao con và Long nhi chỉ mới hứa hôn chưa xảy ra chuyện gì với nhau còn Ly nhi thì… Quyên nhi, ta xin con đó, dù sao Ái Ly cũng là em con, xin con thương nó đừng ngăn cản hôn sự của nó với Dương Long.
Huỳnh Hoa hít một hơi sâu rồi thở nhẹ ra mới dịu giọng đáp:
- Thì con đâu có ý kiến gì.
Hồ Viễn gật đầu:
- Ta cảm ơn con.
Đến lúc này Dương Long mới nhẹ giọng gọi:
- Huỳnh Hoa…
Chỉ gọi hai tiếng Huỳnh Hoa rồi anh lại im bặt. Huỳnh Hoa thở dài, nhẹ giọng:
- Từ khi biết thế nào là cuộc đời đến nay, đây đâu phải là lần đầu Lệ Quyên này gặp chuyện không vui. Cho nên bây giờ dù có gặp chuyện buồn hơn… dù là tử biệt đi nữa vẫn có thể bình thản để đối mặt. Vả lại hôn nhân là hỷ sự, là chuyện vui thì có gì đáng ngại. Hai người đến được với nhau hẳn có duyên phận với nhau. Quyên tỷ… chúc hai em trăm năm hạnh phúc.
Ngay sau đó Ái Ly nói như reo:
- Đa tạ tỷ tỷ.
Dương Long trân trối nhìn Huỳnh Hoa, cô quay nhìn nơi khác không nhìn Ái Ly và Dương Long nữa. Ái Ly quay lại Long, lay lay tay anh:
- Long ca, Quyên tỷ cũng đã chúc phúc cho đôi mình rồi, anh còn gì để lo ngại nữa. Ngày mai chúng ta tổ chức lễ cưới, bái đường để chính thức trở thành chồng vợ của nhau nhé.
Dương Long im lặng không đáp. Ái Ly quay sang Hồ Viễn, làm nũng:
- Cha.
Hồ Viễn đưa mắt nhìn Hồ Kỳ:
- Đại ca, ở đây đại ca là người có quyền lực nhất, xin đại ca hãy chủ trì chuyện tụi nhỏ.
Hồ Kỳ còn phân vân chưa biết phải nói sao thì từ ngoài có tiếng nói vọng vào:
- Hôn lễ thì nhất định phải tổ chức rồi nhưng ngày mai tuyệt đối không được.
Mọi người kinh ngạc quay nhìn. Tứ Bình từ ngoài mang vào quyển sách vừa to vừa cũ phía trước có vẽ hình bàn tay, biểu tượng đó mọi người nhìn vào ít nhiều biết nó là thứ gì. Nó là sách toán số! Tứ Bình bước đến trước mặt Ái Ly và Dương Long nghiêm giọng nói:
- Tôi nói cho hai người biết, tuổi của hai người không hợp nhau, cung và mạng cũng khắc kỵ, can chi trái chiều. Nếu trong năm nay hai người bái đường sẽ rất xui xẻo, có thể một trong hai người sẽ phải chết. Mà mạng người nữ thường yếu hơn nam, Ly nhi, anh thương em nên mới nhắc nhở em đó, chuyện gì cũng phải từ từ đừng quá vội vàng sẽ hại thân mình.
Ái Ly nghe vậy tái mặt hỏi lại:
- Bình ca nói thật sao? Anh cũng biết coi tướng số sao? Vậy tại sao lão thầy bói hôm trước nói em và Long ca rất hợp tuổi nhau.
Tứ Bình thở dài:
- Em không tin anh à? Anh nói cho em biết thường thì mấy lão thầy bói dạo nói dối rất tài tình, phải nói tốt như vậy em mới thấy vui cho lão nhiều tiền. Mấy việc bói toán này em không cần đi đâu xa cứ nói với anh một tiếng, anh xem không ăn tiền mà còn chính xác nữa. Có lẽ mọi người không biết, sư phụ của tôi ngày trước không những y thuật cao minh mà còn là một người có thuật bói toán giỏi nhất nhì thiên hạ đó. Mấy chuyện cưới gã, cất nhà xây bếp, người trong khắp Quyển Bắc ai cũng đến tìm sư phụ của tôi mà hỏi đấy!
Ái Ly tròn mắt:
- Thì ra là vậy. Bình ca theo sư phụ chắc cũng rất giỏi việc bói toán phải không?
- Đương nhiên rồi. Đây là sách do đích thân sư phụ truyền lại cho anh đó, từ trước đến nay những điều ghi chép trong ấy luôn luôn chuẩn xác. Hai người xem tuổi của hai người nhé, đây này, đây này… kị với nhau như nước với lửa vậy, không bái đường được đâu.
Tứ Bình vừa nói vừa